Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 306: Chương 306: Chỉ Có Một Bảo Vật Vô Giá Này.




Đây là một áo cưới màu trắng đẹp không sao tả xiết, mặc trên cơ thể manocanh liền giống như cũng nhiễm lên tiên khí lên toàn bộ con manocanh kia.

Áo cưới là kiểu dáng áo cúp ngực bó eo, toàn bộ phần áo cúp ngực được vây quanh từ kim cương trong suốt óng ánh.

Nửa người dưới là làn váy dài vải mỏng, xoã tung trùng điệp, chập chờn chấm đất, làn váy thật dài uốn lượn rủ xuống trên mặt đất.

Đầu sa treo nghiêng ở phía trên, cũng là chất sa mỏng, kéo đến mặt đất và chồng lên làn váy.

Bộ áo cưới này, đẹp không gì sánh nổi.

Thấy Thẩm Chanh nhìn áo cưới ngẩn người, trong giọng nói Tống Nhiễm tràn đầy vui vẻ không che giấu được: “Thi thiếu phu nhân, đây là áo cưới chi bảo trấn tiệm của chúng tôi, toàn cầu chỉ có một bộ độc nhất vô nhị số lượng hạn chế này.”

”Phần áo cúp ngực là do 1500 viên kim cương khảm thành, riêng kim cương này đã giá trị khoảng tám trăm ngàn. Quý trọng không chỉ là giá trị của nó, còn có ý nghĩa phó thác.”

”Đây là áo cưới do 28 vị nữ thiết kế ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, toàn bộ một mũi kim một sợi chỉ đều may thủ công trong 3100 tiếng đồng hồ để hoàn thành, quá trình khảm chui bộ phận áo cúp ngực hao phí 550 tiếng đồng hồ, có thể nói là bảo vật vô giá.”

Thẩm Chanh không cảm thấy chút hứng thú với lời giảng giải tràn đầy tính chuyên nghiệp của cô ta, cũng không có khái niệm chính xác với những thứ kim cương chiếu lấp lánh ẩn chứa giá trị kia.

Cô chỉ là đơn thuần thích áo cưới tinh mỹ tuyệt luân này, đưa tay nhẹ nhàng kéo một góc làn váy, sờ chất vải trơn thuật cao cấp này, trong lòng có chút cảm động.

Khóe môi dần dần nâng lên, ánh mắt của cô nhu hòa xuống, gật đầu ý bảo: “Thay cho tôi đi.”

Tống Nhiễm nghe được lời căn dặn của cô, vội vàng gọi mấy nữ nhân viên tay chân lanh lẹ trong cửa hàng tới đây, cẩn thận thay áo cưới giá trị liên thành này cho Thẩm Chanh.

Đi đến trước tấm kính toàn thân rộng lớn, Thẩm Chanh khẽ nhếch khóe môi.

Người trong kính, mặc áo cưới thuần trắng như tuyết, dáng người thon dài cao gầy, mảnh mai lại không mất đầy đặn, gợi cảm giống như vưu vật.

Thêm một phần là yêu mị, giảm một phần lại là thanh lãnh, thanh nhã cao quý, vừa đúng.

Áo cưới trắng noãn càng làm nổi lên làn da của cô, vô cùng mịn màng.

Cô đứng ở nơi đó, tư thái ưu nhã, đẹp đến nỗi không màng sự đời.

Tất cả chung quanh, đều ảm đạm thất sắc dưới sự mỹ mạo của cô.

Tống Nhiễm cũng cũng coi như là một mỹ nữ ngũ quan tinh tế, mấy nữ nhân viên cửa hàng cũng đều mi thanh mục tú, nhưng đứng ở bên cạnh cô, lập tức có vẻ bình thường không có gì lạ, tạo thành đối lập rõ ràng.

Tống Nhiễm nhìn Thẩm Chanh trong gương, khẽ cười nói: “Thi thiếu phu nhân thật xinh đẹp, đừng nói đàn ông, ngay cả tôi là phụ nữ này nhìn thấy mà cũng muốn rung động, nghiêng nước nghiêng thành dùng ở trên người Thi thiếu phu nhân thật sự là không thể thỏa chuẩn xác hơn nữa.”

Đối với tán thưởng của cô ta, Thẩm Chanh cho ra đáp án lại là, đưa tay che miệng, lười biếng ngáp một cái.

Như là thưởng thức đủ bộ dáng mình mặc áo cưới rồi.

Tống Nhiễm: “....”

Thẩm Chanh cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chẳng qua cảm thấy không ngủ đủ thật sự là đặc biệt mệt mỏi.

Tống Nhiễm cười cười xấu hổ, ở một bên dẫn dắt: “Thi thiếu phu nhân, xin theo tôi đến bên này, chúng ta trang điểm cho cô, sau đó lại đi gặp Thi thiếu “

Thẩm Chanh lại lạnh nhạt ừ một tiếng, liền đi tới.

Có bốn năm nhân viên đi theo phía sau cô, cẩn thận kéo làn váy dài bốn mét, rất sợ cô sơ ý một chút liền té ngã.

Sau khi Thẩm Chanh ngồi xuống, lập tức có thợ trang điểm trang điểm cho cô.

Thợ trang điểm cho cô, là một nữ thợ trang điểm khá nổi tiếng.

Nghe nói một năm cô ta chỉ trang điểm cho ba người, hơn nữa không phải có tiền là có thể mời được.

Có thể thấy được, đến tột cùng năng lực Thi Vực nhiều bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.