Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 307: Chương 307: Đây Là Có Bao Nhiêu Chiếc Xe Hả!




Kỹ thuật trang điểm của thợ trang điểm thật sự rất tinh tế, vài nét bút đơn giản miêu tả khái quát, liền trang điểm cho Thẩm Chanh đến mức tương đối tỉ mỉ.

Rõ ràng là trang điểm, nhưng nhìn qua lại không tìm được một chút tỳ vết nào.

Chẳng qua chỉ trang điểm trang nhã, liền khiến cho Thẩm Chanh vốn xinh đẹp, trong nháy mắt liền hóa thành yêu tinh quyến rũ xinh đẹp, nhưng lại không có một chút diễm tục.

Thi Vực mặc một thân tây trang chế tác hoàn toàn thủ công đứng ở ngoài cửa, nửa tựa ở cửa ra vào, tư thái lười biếng.

Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc lá, mặc cho khói đốt mất một nửa cũng không hút qua một hơi.

Khi Thẩm Chanh xoay người lại, anh chậm rãi giơ khóe môi lên, bên môi treo lên một nụ cười tà thỏa mãn, trong con ngươi giống như chỉ có bóng dáng tuyệt mỹ đó.

Lúc Thẩm Chanh đi ra, anh bóp tắt điếu thuốc, dùng đế giày nghiền tàn thuốc.

Anh duỗi bàn tay to ra, động tác ưu nhã, động đến cõi lòng tất cả mọi người ở đây.

Nhìn cử động của anh, Thẩm Chanh nhếch miệng, nở rộ nụ cười thanh nhạt.

Để tay vào trong bàn tay ấm áp đó, được anh chậm rãi dẫn chạy ra ngoài.

Mà lúc này, Tôn Nham đứng ở ngoài tiệm áo cưới, rất không quen lôi kéo nơ trước ngực.

Anh không thích loại trang phục cẩn thận tỉ mỉ này, nhưng không còn cách nào, BOOS căn dặn, sao anh có thể không nghe theo!

Tích tích, hai tiếng vang nhỏ, Tôn Nham lấy từ bên hông ra bộ đàm nhấp nhấp ánh đỏ.

Anh ấn chức năng nói, bên trong lập tức truyện tới một giọng nam nghiêm túc.

”Trợ lý Tôn, cục cảnh sát đã điều qua hai vạn cảnh sát tuần tra và duy trì an ninh trong toàn bộ hành trình, chỉ chờ bên chúng ta hạ lệnh liền lập tức có thể bố trí vào vị trí.”

”Hai trăm tên súng bắn tỉa đã mai phục ở trên nóc nhà kiến trúc nơi các con đường lớn trong thành phố, lúc nào cũng có thể chờ lệnh.”

”Có hai chiếc trực thăng trinh sát hắc ưng chờ ra lệnh, vừa có biến lập tức có thể chiếm lĩnh quyền khống chế không trung, hiện đã làm tốt toàn bộ bố trí, hoàn toàn khống chế gió thổi cỏ lay trong thành Giang, đảm bảo không xảy ra một chút sai lầm!”

Tôn Nham nghe xong, mở miệng với bộ đàm: “Ngày hôm nay, nếu xảy ra chút sơ suất gì đó, vậy rửa sạch sẽ cổ chờ ông chủ làm thịt đi!”

”Dạ!”

Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi ra tiệm áo cưới, vừa đi xuống bậc thang, Thẩm Chanh đã bị trận chiến trước mắt dọa sợ.

Chiếc xe lái lúc trước đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là một chiếc Bugatti Veyron dài màu bạc, thân xe trang trí đầy hoa hồng.

Đằng sau, một mạch xếp hàng vài chục cỗ xe Rolls-Royce Phantom.

Đoàn xe thật dài, nhìn không thấy tận cùng, trên thân xe không ngoại lệ, đều được trang trí bằng hoa hồng.

Mà trên tuyến đường chính, ngoại trừ những cỗ xe kia thì không có một bóng người, trải thảm màu đỏ, hiển nhiên là đã dọn dẹp sạch hiện trường trước đó.

Thẩm Chanh bắt đầu đếm những chiếc xe kia, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc ....

28 cỗ xe, 29 cỗ xe, đằng sau đó thì không được thấy rồi...

Mẹ kiếp, đây là có bao nhiêu chiếc xe hả!

Lại nhìn hai bên đường, vô số vệ sĩ áo đen đứng thẳng lập.

Ngoài ra, bên cạnh có cảnh sát giúp đỡ giữ dây cảnh giới.

Bên ngoài dây cảnh giới, đứng đầy quần chúng vây xem không rõ chân tướng nên tới tham gia náo nhiệt.

Bọn họ lần lượt châu đầu ghé tai, đều đang đoán là chính khách quyền quý nào muốn kết hôn, trận chiến này, ôi, thật sự là quá lớn rồi.

Đợi đến khi Thi Vực và Thẩm Chanh lộ diện, toàn bộ quần chúng vây xem sửng sốt.

”A! Hóa ra là Thi thiếu!”

Không biết là ai dẫn đầu hoan hô một tiếng trước.

Một viên đá này làm gợn ngàn tầng sóng, tất cả mọi người đều bắt đầu nghị luận lên.

”Khó trách trận chiến lớn như vậy, hóa ra là Thi thiếu!”

”Các người thấy không, hơn sáu mươi cỗ xe nổi tiếng, má ơi, có tiền thật sự quá tùy hứng rồi...”

”Đúng vậy đúng vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ mà!”

”Tôi nói, bọn họ đây là muốn cử hành hôn lễ sao?”

”Nhất định là vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.