Suốt hai ngày, trạng thái của Thẩm Chanh ngày càng kém.
Cô và Diệp Tử đi dạo phố trở về, chuyện thứ nhất chính là bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, căn dặn người hầu đừng quấy rầy, liền ngủ thiếp
đi.
Ngủ một giấc dậy, trời đã hơi tối.
Thẩm Chanh lười biếng giơ lưng tay lên dụi dụi mắt, thấy được sắc
trời bên ngoài cửa sổ mới giật mình phát hiện mình đã ngủ gần một buổi
chiều.
Cảm thấy hơi đói, liền đi xuống lầu, căn dặn nữ hầu đưa tới một chút đồ ngọt.
Vừa ăn qua loa vài miếng đã cảm thấy ngọt ngán, vội uống vài ngụm nước đè xuống.
Kết quả vừa uống hết nước, trong dạ dày liền dâng trào một trận khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Cô che miệng xông vào toilet, nôn thốc nôn tháo.
Nữ hầu phục vụ ở bên ngoài nghe tiếng động liền bị dọa không nhẹ, vội đi vào xem xét.
Thấy cô đang nôn dữ dội, vội bước lên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của
cô, giúp cô thuận khí, nôn nóng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao rồi? Khá
hơn chút nào chưa?”
Thẩm Chanh nôn một lúc mới dừng lại, đầu cũng choáng váng xây sẩm, nhờ nữ hầu đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng người.
Cô khoát khoát tay, ý bảo nữ hầu đưa một ly nước lọc tới để cô súc miệng.
Sau đó, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chỉ là vẫn ỉu xìu, không nhấc lên nổi tinh thần.
Được nữ hầu cẩn thận dìu ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Thẩm Chanh vẫn có chút trắng bệch.
Nữ hầu lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại cho thiếu gia không?”
Thẩm Chanh lắc đầu, chỉ là mở miệng nói, “Đi gọi bác sĩ tới.”
Nhìn nữ hầu vội vàng chạy ra đại sảnh, cô ngửa người dựa vào trên ghế sofa, lông mày hơi nhíu lại.
Chưa tới năm phút đồng hồ, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng xách hòm thuốc vội vàng đi đến.
Cô ta tên Tô Bội, là bác sĩ riêng của Thẩm Chanh.
Cô ta vừa đi đến trước mặt Thẩm Chanh, liền dò hỏi: “Thiếu phu nhân không thoải mái chỗ nào?”
Thẩm Chanh đuổi người bên ngoài lui ra, đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng, “Cô theo tôi lên lầu.”
Bác sĩ Tô gật đầu: “Được.”
Hai người một trước một sau lên lầu, cũng không lâu lắm, bác sĩ Tô liền xách hòm thuốc đi xuống lầu.
Trong phòng, Thẩm Chanh ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô sớm nên nghĩ đến.
Trước kia thời gian hành kinh hàng tháng tựa hồ đều rất chuẩn xác, thế nhưng tháng này đã chậm trễ tám ngày.
Quả nhiên vẫn là mang thai rồi!
Aizz!
Chợt nghĩ đến về sau có một bánh bao nhỏ cả ngày đi theo phía sau cô
gọi mẹ, cô đã cảm thấy .... đau đầu, đau thắt lưng, toàn thân đều đau.
Cô nằm dài trên giường, vùi mặt vào trong chăn, buồn bực suốt buổi chiều.
Đợi đến khi nữ hầu lên lầu gõ vang cửa phòng, nhắc nhở cô bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mới đứng lên từ trên giường.
Chậm rãi đi xuống cầu thang xoay tròn chất gỗ dày nặng, đi đến nhà ăn.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, bốn nữ hầu cúi thấp đầu đứng thành một hàng, để có thể phục vụ bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, lập tức có nữ hầu tiến lên kéo ghế ra cho cô, dọn xong đồ ăn, bày khăn giấy lên.
Lúc Thi Vực trở về, Thẩm Chanh đang dùng tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thế cho nên, khi anh ôm lấy cô từ phía sau, cô mới hồi thần lại.
”Trở về rồi.”
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Thi Vực ừ một tiếng, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Đám nữ hầu thấy cảnh này đều rất bình tĩnh, giống như không phát hiện chuyện gì, hiển nhiên cũng đã thành thói quen dẫn đến sinh ra miễn dịch với chuyện này rồi.
Thi Vực ôm Thẩm Chanh, đầu lưỡi triền miên một lúc lâu mới lui ra
ngoài, nhìn cánh môi cô bị mình mút hôn đến có chút đỏ lên, anh hài lòng giương khóe môi lên, lúc này mới ngồi xuống ở đối diện Thẩm Chanh.