Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 319: Chương 319: Tất Cả Của Em Đều Là Của Anh.




Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ trách một tiếng.

Thi Vực không lên tiếng, kiên quyết mạnh mẽ ấn đầu của cô vào lồng ngực của mình.

Chặt đến Thẩm Chanh gần như ngạt thở, bắt đầu giằng co mới hơi buông ra một chút, nhưng thật sự chỉ là một chút.

Thẩm Chanh khó khăn lắm mới ngoan ngoãn ôm eo của anh, dán sát mặt trên ngực anh.

Thi Vực ôm chặt cô, tựa cằm ở trên đầu cô, thật lâu sau cũng không chịu buông ra.

Có trời mới biết khi anh vừa nghe được người đàn ông đó nói phụ nữ của anh không đứng đắn, tức giận đến muốn giết người!

Thẩm Chanh an tĩnh dựa vào ở trong lòng anh, mặc cho anh ôm chặt, không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thi Vực cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn luôn bá đạo như lúc ban đầu, “Người phụ nữ này, người của em là của anh, trái tim là của anh, thân thể là của anh, toàn bộ đều là của anh.”

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, cười, “Cho nên?”

Anh nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: “Anh không cho phép người đàn ông khác liếc nhìn lâu em thêm chút nào.”

Thẩm Chanh đột nhiên kiễng mũi chân, ôm cổ của anh, cười đến mị hoặc tận xương, “Ừ, không để cho bọn họ nhìn.”

Sau khi hành trình lần này kết thúc, Thi Vực và Thẩm Chanh khởi hành trở về thành Giang.

Không biết có phải là do ra nước ngoài một chuyến nên hao tốn quá nhiều tinh lực hay không, sau khi trở về, Thẩm Chanh vẫn cảm thấy tinh thần không phấn chấn.

Đã qua nửa tháng, cũng không thấy chuyển biến tốt.

Mỗi lúc trời tối hơi dính đến gối đầu, liền ngủ thật say.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác trên mặt hơi ngứa, có chút không tình nguyện mở mắt ra.

Khóe miệng Thi Vực mỉm cười, ngón tay suông dài khớp xương rõ ràng, đang di chuyển qua lại trên mặt của cô

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, đưa tay đẩy tay Thi Vực ra, trở mình tiếp tục ngủ.

Bàn tay to của Thi Vực tiến vào trong áo ngủ của cô, mờ ám vuốt ve.

Thẩm Chanh bực bội mở hai mắt ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, trực tiếp cắn lấy cái tay không an phận kia.

”Ư.”

Thi Vực hít sâu một hơi, rút tay trở về, phía trên lưu lại hai dấu răng thật sâu.

Thi Vực cúi đầu xuống, cắn một cái ở trên làn môi cô, trả thù lại.

Thẩm Chanh hơi cáu, lập tức không còn buồn ngủ.

Cô xoay người ngồi dậy, nắm gối đầu lên liền đập về phía anh, như chú mèo hoang bị chọc giận.

Thi Vực ung dung bình tĩnh, tay vừa nhấc, vững vàng bắt được gối đầu.

Thẩm Chanh dùng sức rút trở về, không có rút về được, không nhịn được hừ một tiếng.

Thi Vực nhìn cô, khóe môi lộ ra chút ý cười không sao che giấu được.

Thẩm Chanh không vui liếc mắt nhìn anh, “Chỉ biết động tay động chân!”

”Ừ.” Thi Vực cười đến tác phong vô cùng không đúng đắn, đưa tay bắt đầu chậm rãi cởi caravat, “Em đã nhắc nhở, anh nên thỏa mãn em.”

Nói xong, tay đã bắt đầu cởi nút áo sơmi, tiếng cười của anh sâu lắng lại quyến rũ mờ ám.

Thẩm Chanh còn chưa kịp phản ứng, anh liền đã hoàn toàn cởi hết tất cả nút trên áo sơmi.

Áo rộng mở, lộ ra mấy phần màu cổ đồng, gợi cảm không thôi.

Anh lấn người lên giường, chậm rãi tới gần Thẩm Chanh, “Em trên anh dưới?”

Thẩm Chanh: “....”

”Vẫn quy củ cũ?”

Thẩm Chanh hơi đỏ mặt: “Anh tránh ra!”

Lời vừa dứt, ngay sau đó Thi Vực đã vươn tay kéo cô vào trong ngực, vững vàng giam cầm cô.

Anh cúi đầu, mờ ám cọ sát ở bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, “Rốt cuộc em đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho anh mỗi ngày đều muốn em một hai lần như vậy.”

Thẩm Chanh nghe tiếng, mặt đỏ càng dữ dội hơn, đến thân trên cũng nóng lên theo.

Cuối cùng vẫn chống cự không nổi nhiệt tình của anh, ánh mắt dần dần mê ly mơ màng.

Vì vậy ....

Sáng sớm, cô liền bị kéo vào trong hang ổ ăn sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.