Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 80: Chương 80: Đẹp Nhất Thành Đô




Editor: May

”Anh ấy có lợi hại như vậy không?”

Mộ Dư thậm chí đã quên, năm đó khi cô xuất ngoại, Thi Vực cũng đã là người đứng đầu Tam Thiếu khiến người ta nghe tiếng đã thấy khiếp đảm, khi đó anh chính là chữ cấm ở thành Đô, huống chi là vài năm sau.

”Khụ! Anh ta có chút ngưu bức!” Đường Diễm chưa bao giờ thích nâng cao chí khí người khác diệt uy phong của mình, khó khăn lắm mới không keo kiệt khen Thi Vực một lần.

”Vậy rốt cuộc anh và Tô San có quan hệ không?” Quanh quẩn một lúc lâu, Mộ Dư lại vòng đề tài về điểm ban đầu, hiển nhiên vẫn chưa tin sẽ có người phụ nữ bỉ ổi như vậy, cả ngày dây dưa không rõ với người khác, giống như trong mệnh thiếu đàn ông.

”Không, có!” Dù hỏi Đường Diễm ngàn lần vạn lần, câu trả lời của anh cũng là không có.

”Vậy giết cô ta nha?”

”Giết!”

”Thật sự giết?”

”Giết!”

Nghe đối thoại của hai người, Mộ Bạch liền cảm thấy có chút đau đầu, không biết sao đôi oan gia này có thể ở cùng một chỗ.

”Có phải các người bỏ sót cảm thụ của tôi không?” Anh ho nhẹ một tiếng, chặt đứt lời nói của hai người.

”Cậu là một bệnh nhân, không nên có nhiều cảm thụ như vậy.” Đường Diễm bất mãn liếc anh ta một cái, “Hơn nữa, tiểu gia tôi chính là đang dỗ dành em gái ruột của cậu, cậu cũng không biết nói vài lời lời hữu ích cho tiểu gia. Tốt xấu gì sau này tiểu gia cũng là em rể của cậu!”

”Nói tốt cho cậu hoàn toàn là uổng công, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc ong bướm thành đàn, chập mạch khi nào vậy, biết hối hận rồi.”

Đến bây giờ Mộ Bạch còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó, nếu không phải vì mấy chiêu tấn công hoa tươi nhẫn kim cương xe sang trọng biệt thự của anh ta, anh cũng không trở thành bệnh tim tái phát.

Đường Diễm ném cho anh một ánh mắt dao găm, “Tiểu gia tôi trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào vậy hả? Cậu ít bôi đen tôi ở trước mặt Tiểu Dư đi!”

Mộ Bạch chẳng muốn nhiều lời với anh ta, chỉ ném cho anh ta một câu, “Có hay không thì cậu rõ ràng nhất.”

Mộ Dư cũng không để ý đến Đường Diễm nữa, đi đến ngồi xuống trên sofa bên cạnh giường bệnh, thuận tay chỉnh sửa báo hôm nay và tạp chí tuần san một chút, thả ở trên giá đỡ.

Ánh mắt không cẩn thận quét qua, cô đưa tay lại lấy tạp chí và tờ báo xuống, vừa lật xem vừa nói, “Thật không ngờ, Thi Vực vẫn là con cưng của truyền thông, chỉ là công bố một tình yêu lại có thể lên tất cả trang đầu.”

”Xem tờ này viết, cuối cùng đại thiếu nhà họ Thi đã thoát kiếp độc thân, cô gái vừa vào hào môn lienf biến thành Phượng Hoàng.”

”Còn có tờ này .... Đại BOOS đứng đầu Đế Cảnh công khai bạn gái, có thể nói cô gái thật sự rất hoàn mỹ!”

”Bạn gái nhà giàu số một thành Đô lộ ra ánh sáng, mỹ nữ đệ nhất thành Đô danh xứng với thực!”

”Người đứng đầu tam thiêu ở thành Đô cưng chiều bạn gái đến cực điểm, gọi bạn gái là bảo bối.”

”Thi Vực mang theo bạn gái phá đám hôn lễ nhà họ Phan, khiến thể diện nhà họ Phan mất sạch.”

Đọc lên từng tiêu đề trang đầu, Mộ Dư không nhịn được nữa, trong lòng bội phục phóng viên, có thể nghĩ ra nhiều chữ viết bịm bợp như vậy, cũng thật sự là không dễ dàng.

”Xinh đẹp nhất thành Đô không phải là Cố Liên Thành sao? Thi Vực quen cô ta từ bao giờ vậy hả?”

Làm anh em tốt của Thi Vực, Mộ Bạch và Đường Diễm đều tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện này. Theo bọn họ, hình như cho tới bây giờ, Cố Liên Thành đều không phải khẩu vị của Thi Vực.

”Phía trên này có ảnh chụp đấy! Không phải Cố Liên Thành!”

”Không phải Cố Liên Thành? Ngay cả mỹ nữ đẹp nhất thành Đô cũng đổi người rồi sao, xem ra đầu năm nay mỹ nữ đã không phải vật hiếm có nữa rồi.” Đường Diễm ra vẻ tiếc hận thở dài, “Nhưng cũng đều là mỹ nữ nhân tạo!”

Nói xong, anh ta dùng bộ dạng sùng bái nhìn về phía Mộ Dư, lưu manh mở miệng: “Vẫn là người phụ nữ của tiểu gia tôi tinh khiết tự nhiên, không cần mỹ phẩm cũng đẹp đến nỗi không muốn không được, mê hoặc tiểu gia đến mức thần hồn điên đảo cơm nước không màng.”

Mộ Bạch: “....”

Mộ Dư: “....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.