Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 47: Chương 47: Miệng Không Buông Tha Người Là Phải Trả Giá Thật Lớn




Editor: May

Hai người giống như là hỏa tinh đụng địa cầu, không đụng đối phương đến nát bấy thì không chịu thôi.

Mãi cho đến khi lái xe xuống đường cao tốc, mới ngừng cấu véo nhau.

Cởi giây nịt an toàn ra, Thẩm Chanh xuống xe.

Trước khi đi, cô giống như khiêu khích vỗ giấy lái xe của mình lên nắp động cơ xe.

Ánh mắt trần trụi này giống như đang nói: Đặc biệt sao, có bản lĩnh báo cảnh sát đi!

Ánh mắt sắc bén xẹt qua ở trên giấy lái xe, dừng lại ở trên cột tên họ một chút, anh nghiền ngẫm nâng khóe môi lên, “Thẩm Chanh Tử?”

Bốp một tiếng....

Thẩm Chanh dùng một tay cầm giấy lái xe khép lại, xoay người rời đi.

Nói đến tên, cô thật sự là cười ha ha rồi.

Năm đó khi cô sinh ra, cây chanh ở khắp ngoài phòng.

Người cha lừa bịp trắng trợn kia vì bớt việc, liền đặt cho nàng cái tên Thẩm Chanh Tử.

May mắn năm đó ngoài phòng không phải là khoai tây cà chua, bằng không cô sẽ thành Thẩm Thổ Đậu, Thẩm Phiên Gia rồi....

Dựa vào! Suy nghĩ một chút liền cảm thấy ngược trái tim.

Đột nhiên, cô bị nắm chặt, một cổ hơi thở nóng rực rót vào trong lòng bàn tay.

”Cứ đi như vậy sao?” Giọng nói Thi Vực vô cùng từ tính, trong đôi mắt đào hoa sâu thẳm không có chút phập phồng.

Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn anh, “Nếu không thì sao?”

Anh giương môi, cười khẽ một tiếng, “Không uống trà à?”

”Uống nha! Nhưng phải có một tội danh mới có thể đi vào chứ?”

”Dụ dỗ, có tính không?”

”Phi! Đặc biệt sao, ai dụ dỗ ai hả!”

Thi Vực nhìn cô đầy thâm ý, tận lực nói bốn chữ “Em dụ dỗ tôi” đến rất nặng.

Thẩm Chanh muốn hất tay của anh ra, nào ngờ anh đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, dùng sức kéo cô vào trong ngực....

Hai người ngã vào trong xe, dính sát một chỗ....

Một mùi xì gà nhàn nhạt, kèm theo một mùi thơm ngát dễ ngửi nhanh chóng chui vào phổi Thẩm Chanh, rút hết một phần hơi thở của cô.

Thi Vực dùng tư thế quyến rũ nằm trên ghế xe, dùng ánh mắt thực hiện được nhìn cô.

Đè ở trên người của anh, trên mặt Thẩm Chanh đã nhuộm lên ửng hồng, cô ra sức vùng vẫy mấy lần, cũng không thể ngồi dậy từ trên người anh.

Hiển nhiên, về mặt thể lực, hai người cách xa rất lớn.

Nhìn cô, Thi Vực nheo con ngươi đào hoa câu hồn người lại, ánh mắt bức người này giống như có thể xuyên thấu người ta.

Đột nhiên, bàn tay trợt lên trên, nhốt chặt eo của cô.

Trong đầu Thẩm Chanh trống rỗng một giây.

Nhưng rất nhanh, cô liền tỉnh táo lại.

Dựa vào! Tên đàn ông này lại sàm sở cô!!

Giơ tay lên, trực tiếp rơi xuống.

Thi Vực quay đầu đi, liền thuận lợi né tránh công kích này.

Sau đó, anh rút một tay ra từ trên eo cô, cầm giữ hai tay của cô.

Cứ thế nằm cứng ngắc ở trên người anh, Thẩm Chanh thật lòng muốn bùng nổ....

Mới mấy giây, trong lòng cô đã lặng lẽ không được bỏ sót thăm hỏi mười tám đời tổ tông Thi Vực một lần.

Biết nhiều lời với anh cũng vô dụng, Thẩm Chanh chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mình không phải là dễ khi dễ!

Nhanh chóng lùi người lại, sau đó cong chân đá một cái.

Vốn tưởng rằng sẽ đá trúng mục tiêu, nào biết lại bị chân dài bá đạo của anh kẹp lấy, không cho cô cơ hội nhúc nhích.

Nhìn mèo hoang trên người mình tức đến hai mắt đỏ hồng, Thi Vực cười nghiền ngẫm, “Nghịch với tôi, quá non rồi.”

”Non em gái anh!”

”Có biết không, đôi khi miệng không buông tha người là phải trả giá rất lớn.”

Con ngươi nghiền ngẫm, nhuộm lên chút lệ khí.

Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, người đàn ông này đang tức giận.

Đột nhiên, anh ngẩng đầu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, hung hăng cắn chiếm hữu môi cô.

”Ưm .... !”

Đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện, khiến Thẩm Chanh không khỏi kêu rên ra tiếng.

Tơ máu chảy xuống theo khóe miệng của cô, như là đang lên án bá đạo và thô bạo của Thi Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.