Editor: May
”Đây là trừng phạt.”
Thi Vực rời khỏi môi của cô, hài lòng thưởng thức vết thương trên môi cô, dấu răng này giống như là dấu ấn thuộc về anh.
Phụ nữ anh nhìn trúng, sao có thể không lưu lại một ấn ký?
”Khốn kiếp! Biến thái!”
Thẩm Chanh chửi ầm lên, vết máu ở trên khóe môi có vẻ hơi mê hoặc lòng người.
Thi Vực giương môi, xoay người đè cô ở dưới thân thể.
Không đợi Thẩm Chanh có phản ứng, anh cúi đầu, lại cắn cánh môi của cô một lần nữa.
Dùng sức gặm cắn, giống như muốn vết thương lưu lại càng sâu.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Chanh trợn lên....
Không biết là bị hơi thở độc hữu trên người Thi Vực hun đến mơ màng muốn say, hay là quên mất cần phải phản kháng như thế nào.
Sau một lúc lâu, cô mới nghĩ đến đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng Thi Vực vốn không có ý định cho cô cơ hội này, kiềm chế lại đôi tay đang muốn phản kháng của cô.
Răng trắng tinh khẽ dùng sức, mùi máu tươi nồng đạm liền tản mát ra từ trên môi của cô.
Dựa vào!
Người đàn ông này là chó sao!
Thẩm Chanh không kềm chế cơn giận được, nhìn anh chằm chằm, hận không thể dùng một đao chém anh mới hết giận được.
Như là đã hài lòng với kiệt tác của mình, Thi Vực mới rơi khỏi môi của cô, hai tay chống ở hai bên bả vai cô, có chút hứng thú nhìn cô.
Tư thế quyến rũ mờ ám lại phóng khoáng không câu nệ này, làm cho người ta giận sôi.
Anh nâng khóe môi lên, “Bắt đầu từ bây giờ, em, Thẩm Chanh, thuộc về tôi.”
Thẩm Chanh giơ lên tay lau vết máu bên môi đi, nhíu mày cả giận nói: “Anh cho tôi là món đồ, muốn có thì lấy sao!”
”Không làm món đồ, chẳng lẽ em thích làm sủng vật.”
Giọng nói vô cùng từ tính, mang theo vài phần ngả ngớn.
”Làm em.... !”
Một chữ gái nghẹn ở cổ họng, mẹ nó, cô đây là tiết tấu bị tức đến mức chỉ số thông minh về không sao.
”À? Em muốn làm tôi?”
“....”
”Muốn làm tôi thì nói ra, tôi không ngại ngủ chung. À không đúng, là không ngại ngủ chung với em.”
“....”
”Hay là em cảm thấy làm trên xe không có tình triều?”
“....”
”Hoặc có lẽ em có ham mê đặc biệt gì, ví dụ như, SM(sadomasochism:Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi) ....”
“....”
Thẩm Chanh thả trôi suy nghĩ ba giây đồng hồ, sau đó....
”Dựa vào!”
”Đồ lưu manh, không biết xấu hổ!”
”Còn sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất đai, nửa chết nửa sống lãng phí nhân dân tệ!”
”Anh đó, chính là vua của vạn loại thú, chỉ có thú tính, không nhân tính!”
”Lịch sử có xa lắm không, anh đặc biệt sao, cút ngay ra xa đi!!”
”Trái, tiện!”
Ở cười nhìn soi mói cười như không cười của Thi Vực, Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên chui ra từ cánh tay của anh, xuống xe rời đi.
Tư thế kiêu ngạo như vậy, thật sự không giống vừa mới bị khi phụ qua.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia đi xa, Thi Vực lấy di động qua, bấm một dãy số....
Sau khi tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: “Năm phút sau, tôi muốn toàn bộ tư liệu của Thẩm Chanh.”
Giọng nói không nóng không giận, mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Cúp luôn điện thoại, đầu anh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, lười biếng nằm nghiêng, nhắm mắt lại.
Năm phút sau, điện thoại nhận được một bức mail....
Thi Vực mở mắt ra, ngón tay thon nhấn mở mail.
Tên họ: Thẩm Chanh. ( tên đầy đủ Thẩm Chanh Tử)
Tuổi: 21 tuổi, sinh vào ngày 8 tháng 9 năm XXXX.
Nơi sinh: Thôn Hoa Đào, trấn Tân An, Đô Thành
Trình độ học vấn: Cao trung.
Nghề nghiệp: Lừa đảo.
Thành viên gia đình: Cha Thẩm Trung Minh, mẹ Thái Thư Nhã, em trai Thẩm Mộc.
Bối cảnh gia đình: Thế gia vọng tộc thành phố Giang, nhà họ Thẩm.
Ghi chú: Thái Thư Nhã chết vào năm năm trước, tình trạng hiện này của Thẩm Mộc không thể tra được, có thể nói là vô cớ mất tích.
Ném điện thoại di động đến bên cạnh, Thi Vực nheo con ngươi sâu không thấy đáy lại.
Một người sống sờ sờ, lại có thể biến mất không còn tung tích....
Xem ra, ở sau lưng cô có không chỉ là chuyện xưa, còn có bí mật không muốn người biết.