Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 49: Chương 49: Sáng Sớm Rảnh Rỗi Đau Trứng Đúng Không?




Editor: May

Chớp mắt đã đến cuối tháng, nhiệt độ thành phố liên tục tăng lên.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, điện thoại cuar Thẩm Chanh liền vang lên.

Đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường qua, cô híp mắt nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến....

Sau đó ném điện thoại di động qua một bên, trở mình tiếp tục ngủ.

Thế nhưng đối phương không có ý định cắt đứt, một cuộc tiếp một cuộc.

Tiếng chuông cứ vang lên như vậy, không nhanh không chậm, ở trong buổi sáng an tĩnh, có vẻ có chút đột ngột.

Hơi nổi giận lấy di động qua, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng lướt qua trên màn hình.

”Lâm Tiểu Miêu, sáng sớm rảnh rỗi đau trứng đúng không?”

”Một phút đồng hồ, có chuyện mau nói.”

Bị người quấy rầy tỉnh giấc, thái độ Thẩm Chanh đương nhiên không tốt đến đâu.

Huống chi, cô cũng không muốn quen thân với mấy thứ gọi là 'Kẻ có tiền' này!

”Thẩm Chanh à, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, sao cậu lại hào phóng không ít rồi....”

“....” Có một xu liên quan với cô ta sao?

”Được rồi, biết quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, tớ xin lỗi cậu còn không được sao, cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng nóng giận.”

”Nói xin lỗi thì không cần, không nhận nổi.”

”Giữa trưa cậu có thời gian chứ? Tớ muốn hẹn cậu uống ly cà phê.”

”Không rảnh.”

”Buổi tối thì sao?”

”Không rảnh.”

”Ngày mai thì sao?”

”Không rảnh.”

”Vậy chừng nào thì cậu mới rảnh?”

”Lâm Tiểu Miêu, không bằng cậu nói thẳng thì thực tế hơn.”

”Thật ra là như vậy....” Lâm Tiểu Miêu ở trong điện thoại quả nhiên dừng một chút, “Tuần sau tớ kết hôn, muốn mời cậu tới tham gia hôn lễ.”

”Ừ.”

”Đến lúc đó, cậu đến làm phù dâu cho tớ đi!”

”Không có hứng thú.”

”Đoàn phù dâu của tới chỉ thiếu một mình cậu, cậu cũng không thể không có hứng thú nha! Hơn nữa, đời này của tới chỉ kết hôn có lần này, cậu không nể mặt là không thể nào nói nổi rồi. Như vậy, cậu suy xét một chút rồi trả lời chắc chắn với tớ nhé?”

”Không suy xét.”

“....”

”Cúp đây.”

Không đợi Lâm Tiểu Miêu nói chuyện, Thẩm Chanh trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu kia điện thoại, Lâm Tiểu Miêu cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền tới âm thanh tút tút, gấp đến mắt đỏ hoe.

Cô ta thở phì phò dậm chân một cái, hờn dỗi một tiếng: “Ông xã! Anh nói giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn có người không cho mặt mũi như vậy!”

Trong phòng tắm truyền đến giọng nói sang sảng: “Chồng em có tiền, còn sợ không tìm được phù dâu? Em cần gì phải cúi mình hạ giọng đi cầu bọn họ.”

Lâm Tiểu Miêu không vui bĩu môi, “Còn không phải do người ta muốn để các cô ấy nhìn thấy em gả cho một mối tốt, tìm một ông xã tốt sao!”

Đàn ông thở dài, phụ nữ à, chính là rất thực tế ....

Nghe nói Lâm Tiểu Miêu sắp sửa cử hành một cuộc hôn lễ thế kỷ tốn gần mấy trăm vạn, Thẩm Trung Minh không bình tĩnh rồi.

”Con gái, con nói một chút đi, có phải những kẻ có tiền này là đầu óc có bệnh, kết hôn phô trương lớn như vậy, làm giống như là hoàng đế nạp phi!”

”Nếu mấy trăm vạn này gửi vào ngân hàng, con nói lợi nhuận sẽ là bao nhiêu?”

”Còn bạn học Lâm Tiểu Miêu này của con nữa, dáng dấp cũng không phải khiến người giật nảy mình, sao lại tìm được người có tiền chứ?”

Thẩm Chanh đang ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, lười biếng liếc nhìn ông một cái, “Ngay cả giật nảy mình cũng dùng rồi, xem ra là bị kích thích đến không chịu nổi rồi.”

”Còn không phải sao, cha con chính là chịu kích thích quá độ rồi. Cha sẽ buồn bực chứ, con gái của cha rất xinh đẹp, vóc người lại tốt, ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ! Sao lại không có ai muốn?”

”Đến bây giờ cha còn không có ý thức được vấn đề nằm ở đâu sao?”

”Chỗ nào?”

”Có một người cha có bệnh không nhẹ đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.