Ngay vào lúc Thẩm Chanh và Thẩm Minh nói chuyện, Thẩm Bác mang theo mấy tên tay chân tiến vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy trận thế lớn như vậy, Diệp Tử không nhịn được nhíu mày.
Lúc mới đến thành Giang cô đã từng thấy Thẩm Bác một lần, cho nên nhận ra ông ta.
Biết ông ta quanh năm lăn lộn, giết người phóng hỏa, không có việc xấu nào không làm, cho nên không có cảm tình gì với ông ta.
Nhưng ngại vì quan hệ giao tình giữa hai nhà Diệp Thẩm, cô vẫn đứng lên, lễ phép tính chào hỏi Thẩm Bác một tiếng.
Thẩm Bác gật gật đầu với cô, xem như đáp lại cô, lúc này cô mới ngồi xuống lần nữa.
”Chú hai.”
Thẩm Minh cũng đứng dậy hô một tiếng.
Thẩm Bác ừ một tiếng, mới nhìn đến vết thương trên đầu của anh, sắc mặt mơ hồ thay đổi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Minh không có trả lời ông ta, chỉ là cố ý chỉ liếc nhìn về phía của Thẩm Chanh.
Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, là đang nói cho Thẩm Bác biết việc này do ai làm.
Thẩm Bác dừng bước chân một chút, nhìn Thẩm Chanh, trong đôi mắt đục ngầu kia nhiều hơn một đạo sát khí.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt này, Thẩm Chanh vẫn bình tĩnh tự
nhiên như cũ, cô vén hai chân lười nhác ngồi trên ghế sofa, khẽ quay đầu nhìn ông ta, nhếch môi cười quỷ quyệt, “Chú hai, đã lâu không gặp.”
Chú hai?
Diệp Tử bị một tiếng này chú hai này của cô làm cho hoảng sợ, quay
đầu nhìn Thẩm Chanh, há to miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra.
Thẩm Bác đi thẳng tới chỗ chủ vị ngồi xuống, mới liếc mắt nhìn Thẩm
Chanh, thâm trầm mở miệng, “Không nghĩ tới sáu năm, cô vẫn còn nhận ra
chú hai như tôi!”
”Nhận ra, đương nhiên nhận ra.” Trong mắt Thẩm Chanh mang theo ý
cười, “Người năm đó ép tôi đi đến đường cùng, dù hóa thành tro cốt thì
tôi cũng nhận ra!”
Diệp Tử: “....”
Cô chỉ biết có câu nói, dù hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra.
Tro cốt .... thì chưa từng nghe qua.
Thấy gân xanh trên trán Thẩm Bác nhảy lên dữ dội, tên thủ hạ đứng ở
bên cạnh đưa ra cảnh cáo với Thẩm Chanh: “Nói chuyện với nhị gia, mẹ mày tốt nhất dùng thái độ đoan chính một chút!”
”Mẹ mày là mẹ ai?”
”Mẹ mày!” Tên thủ hạ không biết sống chết trả lời một câu.
Ánh mắt Thẩm Chanh thoáng lạnh xuống, nguy hiểm khiếp người.
Trong lúc nhất thời, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Giao thủ với Thẩm Chanh mấy lần, Thẩm Minh biết rất rõ cô là một nhân vật hung ác, đang muốn nhắc nhở tên thủ hạ, chỉ thấy Thẩm Chanh đã
nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới gần tên thủ hạ.
Ánh mắt cô lạnh như băng, quanh thân như là bị dòng nước lạnh bao phủ, không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Nhìn thấy cử động của cô, tên thủ hạ lại kinh thường xì một tiếng,
dựa vào thân thể nhỏ nhắn này của cô, cũng có thể động đến hắn sao?
Hắn đến ý trốn tránh cũng không có, cứ thế vượt qua ngăn ở bên cạnh
Thẩm Bác, làm ra một bộ dáng cô dám làm xằng làm bậy tao liền dám khiến
cho mày chết!
Nếu như Thẩm Chanh biết sợ, vậy thì không gọi là Thẩm Chanh rồi, cô
đi đến trước mặt tên thủ hạ, đưa tay đã nắm một chai rượu đỏ trưng bày
trên giá rượu, đưa tay liền đập lên đầu của hắn.
May mắn tên thủ hạ phản ứng nhanh, khi chai rượu đập xuống, kịp thời
dùng tay nắm chặt chai rượu, sau đó cười lạnh, “Mày tốt nhất đừng nên
làm xằng làm bậy ở trước mặt nhị gia, nếu không xem tao thu thập mày như thế nào!”
”A ....” Giống như đang nghe một chuyện rất buồn cười, Thẩm Chanh phát ra một tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười của cô rất kỳ quái, khiến trong lòng tên thủ hạ có chút sợ hãi, “Mày cười cái gì?”
”Tao cười cái gì đến phiên mày quản sao!” Dứt lời, cô nhấc chân liền đá tới.
Tên thủ hạ khó lòng phòng bị, bộ vị mấu chốt chịu trọng thương, lập tức mặt mũi trắng bệch.
”Á!”
Hắn kêu đau một tiếng, buông tay nắm chai rượu ra che mệnh căn.
Thẩm Chanh cong môi lên, giơ chai rượu lên, dùng sức đập xuống đầu của hắn ta!