Edit: Junie
Hôm nay là buổi quay cảnh ngoài trời.
Mới vừa đứng trước ống kính đã nói liên tục lời thoại, miệng đắng lưỡi khô làm Mạc Oánh uống một hơi gần nửa bình nước.
“Bảo cô rót cho tôi đi ly ấm lại đưa ly nước lạnh! Lỗ tai có vấn đề à!” Đỗ Phi Phi dùng giọng điệu bén nhọn cay nghiệt.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi.”
“Còn không mau đi đổi!”
“Dạ dạ. . . . . .”
Đáng thương cho cô trở lý phải đi đi lại lại.
Tình huống thế này, mỗi ngày đều xảy ra, dường như đã là cảnh quen thuộc cho mọi người, đa phần đều thương cảm cho người trợ lý này, không phải chỉ làm công thôi sao? Nhưng Đỗ Phi Phi căn bản không xem người ta là như vậy, sai khiến không khác gì con chó giữ nhà.
Trong lòng Mạc Oánh muốn giúp đỡ cô trợ lý này nhưng sợ lo chuyện bao đồng, chỉ biết thương mà không giúp gì được!
“Mạc tiểu thư, tôi giúp cô trang điểm lại.” Thợ trang điểm Joy đi tới bên cạnh nói với cô.
JOY là thợ trang điểm cho đoàn phim, phụ trách hóa trang cho cả tổ diễn viên, cảnh quay làn này thuộc khung cảnh hiện đại, đồ trang sức trang nhã căn bản đều do diễn viên tự mình chuản bị được, chẳng qua JOY chỉ giúp họ chỉnh chu lại vài chỗ thiếu sót.
“Tốt, làm phiền cô.” Mạc Oánh khách khí đáp.
“Không phiền toái nha!” JOY vừa giúp cô trang điểm vừa nói chuyện phiếm “Da cô mịn như vậy, thường ngày có dùng mặt nạ dưỡng da chứ?”
“Không, loay hoay cả ngày đến thời gian ngủ còn không có, làm sao có thời giờ chăm sóc mặt?”
“Cũng đúng! Phụ nữ phải chăm sóc da thật tốt a, cô đã vào cái nghề này, phải dựa vào gương mặt kiếm cơm nên dưỡng da nhiều một chút, bình thường tôi hay dùng mặt nạ trân châu, rất có hiệu quả nha, hôm nay đúng lúc tôi mua dư mấy bịch để trong túi ! Để tôi lấy cho cô vài bịch nha!!!”
“Không cần, tôi bị dị ứng đối với phấn trân châu! Chỉ cần chút xíu trân châu dính trên da tôi liền bị dị ứng .”
“Như vậy a!” JOY suy nghĩ một chút “Vậy cô đối với mặt nạ khác sẽ không dị ứng chứ? Mặt nạ bùn thử qua chưa?”
“Cũng chưa, tôi hiếm khi dùng mặt nạ lắm. . . . . .”
Mạc Oánh và JOY trò chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng vừa nói vừa cười, chẳng qua tán gẫu thân mật như vậy cũng đủ để người khác chướng mắt!
“JOY! Tới đây trang điểm lại cho tôi!” Ngữ điệu Đỗ Phi Phi nhờ vã không khác gì ra lệnh.
“Đỗ tiểu thư không phải có thợ trang điểm chuyên nghiệp sao?” JOY chỉ tùy tiện hỏi một chút, chứ không có ý tứ gì khác.
Đỗ Phi Phi vừa nghe, vỗ bàn mắng quát: “Tôi có thợ trang điểm chuyên nghiệp thì không thể bảo cô hóa trang cho tôi sao?”
“Không phải vậy, tôi đang giúp Mạc tiểu thư trang điểm gầ xong rồi, mong cô chờ một chút ——”