Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 47: Chương 47: Chương 47: Cố ý cùng cô đối nghịch




Edit: Junie

“Chờ? Cô bảo tôi chờ? Ý cô là gì đây! Tôi lập tức có cảnh quay kết tiếp! Cô đi nói với đạo diễn chờ một chút, xem ông ta có chịu hay không rồi hãy kêu đợi a!” Đỗ Phi Phi này được nhất là khí thế mắng chửi người, cả tổ quay đều nghe rõ mồn một, ai nấy cũng nhìn nhau lắc đầu.

Sắc mặt JOY ửng đỏ, lúng túng đứng yên tại chỗ.

Mạc Oánh cũng không muốn chuyện nhỏ xé ra to, vội vàng đẩy JOY đi: “Cô giúp cô ta trang điểm lại, tôi tự mình làm được rồi.”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

“Không sao.”

Mặc dù trong lòng JOY không phục lắm, tuy nhiên lại không dám đắc tội với Đỗ Phi Phi, không thể làm gì khác hơn là đi qua giúp cô ta.

Mạc Oánh thừa hiểu Đỗ Phi Phi chính là cố ý cùng cô đối nghịch! Hơn nữa không lúc nào là không cùng cô đối nghịch.

Khi cô đã chỉnh chu mọi thứ, Đỗ Phi Phi cũng trang điểm xong, JOY giúp cô ta xong liền đi nhanh, chỉ sợ nán lại một giây, quý cô Đỗ Phi Phi lại gây thêm chuyện cho mình .

“Hừ!” Đỗ Phi Phi đi ngang qua Mạc oánh, thái độ ngạo mạn vài phần hả hê, kiểu như mới vừa đánh thắng trận vậy.

Cô cũng không muốn cùng cô ta so đo bằng những hành động ấu trĩ này, chỉ có thể giả ngơ giả điếc

Mùa hè nóng bức, nhiệt độ tương đối cao, lại không máy điều hòa, chỉ vừa quay mấy cảnh, mồ hôi đầm đìa, lớp phấn trên mặt cũng muốn chảy hết theo mồ hôi, đành phải trang điểm lại, Mạc Oánh không nhớ rõ hôm nay đã thoa mỹ phẩm lên mặt bao nhiêu lần.

Đúng như câu vật cực tất phản, trên mặt da bắt đầu ngứa ngáy. Mạc Oánh lại không dám lấy tay bôi đi, chỉ sợ bắt trang điểm lần nữa.

Bản thân phải khó chịu nhẫn nhịn, mồ hôi trên mặt liên tục chảy.

“Mạc Oánh, cô làm sao vậy?” Tô Quân nhận thấy được chỗ khác thường của cô, lo lắng hỏi thăm “Cô không phải thoải mái sao? Có muốn tôi đi nói với đạo diễn nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần! Đã tới phân cảnh cuối rồi, chúng ta mau mau làm cho xong.” Mạc Oánh khẽ cắn răng, cố nén khó chịu trên mặt, tiếp tục quay phim.

“CUT!” Trương đạo diễn không vui hô to một tiếng, xông lại quát tháo: “Cô làm sao vậy? Vẻ mặt cứng ngắc như vậy! Cười so với khóc còn khó coi hơn, cảnh đơn giản như vậy lại quay hơn chục lần!”

“Thật xin lỗi đạo diễn, mặt của tôi. . . . . . Có chút không thoải mái. . . . . .” Mạc Oánh thật sự không chịu nổi, trên mặt lại nóng lại nhột, căn bản cười không nổi, làm sao có thể cười tự nhiên trong khi da mặt ngứa như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.