1 tuần sau...
“Bài thuyết trình hôm nay của nhóm 1 và nhóm 2 rất xuất sắc. Nhóm trưởng nhóm 1 Vân Nhi và nhóm trưởng nhóm 2 Tuấn Khôi thầy tuyên dương trước lớp!” – Thầy Hùng nói.
Cả lớp nổ một tràng pháo tay như sấm sét. Hai người bạn được tuyên dương thì cười tươi như hoa nở.
Giờ ra về...
“Nè, bài thuyết trình kết thúc rồi đấy nhé. Từ bây giờ cấm cậu bắt tôi xin lỗi vô cớ nữa đấy.” – Vân Nhi lên tiếng.
Tuấn Khôi ngang ngược đáp:
“Không bao giờ. Quy định đã ra thì không có việc xóa bỏ.”
Nhi nổi khùng:
“Sao, sao, bỏ không? Không bỏ thì bà đây đấm cho mày gãy răng bây giờ!”
Khôi nhếch môi:
“Có ngon thì làm đi!”
Nhi nhón chân, giơ một cú đấm, mục tiêu là cái mồm ăn mắm ăn muối nói bậy của cậu. Vận tốc là 3000km/h. Một tiếng kêu vang lên:
“AAAAAAAAAAA, cái gì vậy??????”
--------------------------------------------------------
Những tưởng Tuấn Khôi sẽ bị ăn đấm, thế nhưng tình trạng bây giờ thì...
“Tuấn Khôi, cậu làm cái gì vậy hả?”
Vân Nhi bị kẹt giữa hai cánh tay rắn chắc của Tuấn Khôi, không thể thoát ra được. Cô ngơ ngác nhìn cậu. Cậu khẽ cười, đưa sát gương mặt đẹp trai lại gần gương mặt cô. Vân Nhi ngày càng thở mạnh, ánh mắt trở nên mờ nhạt đi, chân tay càng nhũn ra, gương mặt thì đỏ ửng lên. Tuấn Khôi cười thầm, không ngờ con bé này dễ bị quyến rũ ghê. Đôi môi cô khẽ mấp máy:
“Tuấn Khôi, cậu, cậu...”