"Đồng Thiên Ái!" Tần Tấn Dương có chút bất đắc dĩ, cũng là đau lòng rống lên, "Đến lúc nào rồi! Nhất định phải đi bệnh viện! Em nóng đến mức này rồi!"
Đồng Thiên Ái như cũ cố chấp nói, "Tôi không đi. . . . . . Không đi bệnh viện. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ chính là ngủ ở đó mãi cũng không tỉnh
lại……… Không đi……..Không đi……..không đi”
Nghe cô vô lực kêu thầm kháng cự, Tần Tấn Dương đau lòng dừng bước, ôm cô thật chặt vào trong ngực, giây tiếp theo lại sợ lực đạo của mình quá mạnh, sẽ khiến cô bị đau. Anh nên làm gì với cô đây. Nhìn cô đau bệnh
thế này anh rất đau lòng.
Cô gái tươi vui như ánh mắt trời này đến tận cùng trong lòng cô chứa
đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu đè nén. Anh biết cô gái này rất sợ
thương tâm cũng rất sợ cô đơn.
“Thiên Ái! Anh sẽ không rời khỏi em! Vĩnh viễn cũng không! Hãy tin tưởng anh!” Nhìn cô mê man thế này, anh âm thầm tự thề với chính mình.
“Được! Chúng ta không đi bệnh viện! Không đi bệnh viện!” Tần Tấn Dương ở bên tai cô, hứa hẹn nói. Nhưng là cô cũng không thể sống ở đây được
nữa, nơi này quá lạnh, cũng quá nhỏ đi!
Tần Tấn Dương ôm cô trên tay, từ từ đi khỏi căn phòng, tựa như đang ôm thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, từ nay về sau, bờ vai anh sẽ
là chỗ để cô dựa vào. Từ nay về sau trong sinh mệnh của cô sẽ chỉ có sự
tồn tại của một người đàn ông là anh mà thôi.
Tần Tấn Dương ôm cô ra khỏi Cao ốc, không quan tâm đến ánh mắt tò mò
của người khác, nhanh chân đi đến bên đường, cũng không nhìn về xe mình, trực tiếp gọi xe taxi rồi ôm cô ngồi vào phía sau. Nên về nơi đó rồi,
nơi được xem là nhà của bọn họ.
Một loạt đèn chớp nhảy, thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 18.
Tần Tấn Dương ôm Đồng Thiên Ái đi khỏi thang máy, lấy chìa khóa
trong túi quần, nhẹ tay mở cửa phòng trọ. Trong căn phòng ám một chút
bụi bặm, anh cũng không thèm để ý, thế này cũng tạm được rồi. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ ở nơi này.
Tần Tấn Dương đi đến gian phòng trước đây của cô, nhẹ nhàng đem cô an
trí trên giường, đưa tay vuốt ve đám tóc lòa xòa trước mặt của cô, anh
khẽ thở dài “Anh đi lấy khăn lau mặt cho em!”
Dường như cảm thấy anh muốn rời đi, đang nằm trên giường, Đồng Thiên
Ái vội vàng hô "Không cần đi. . . . . . Không cần đi. . . . . . Không
cần rời khỏi tôi………”
“Anh không đi! Anh không đi!” nghe thấy tiếng cô gọi, Tần Tấn Dương
vội xoay người lại, trấn an cô. Đáng chết, cô nhất định phải uống thuốc, còn phải ăn uống nữa, như vậy mới có sức. Hai ngày nay xem chừng cô
cũng chưa ăn gì đi! Cô gái đáng chết này! Dám đem chính mình dày vò
thành ra thế này!
Nhưng là, anh cũng không biết nên làm như thế nào! Trong đầu bỗng chợt
nhớ đến một người, cô ấy nhất định sẽ biết phải làm gì! Lấy điện thoại
ra, vội vàng tìm trong danh bạ, nhấn phím gọi “Vu Nhuế! Em giờ có rảnh
hay không? Em đến cao ốc 18 tầng, khu B được không? Nhớ mang theo hòm
thuốc gia dụng!”
Vu Nhuế nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến chỗ Tần Tấn Dương. Đưa tay ấn chuông cửa, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, nhìn thấy Tần
Tấn Dương cô lo lắng hỏi “Tấn Dương, sao vậy? Anh không thoải mái nơi
nào! Em có mang hòm thuốc đến này!”
“Trước đi vào đã” Tần Tấn Dương tránh qua một bên, đợi khi cô bước vào trong, lúc này mới trở tay đóng cửa lại.
Vu Nhuế xách them hòm thuốc, cẩn thận liếc mắt nhìn nhưng không phát
hiện anh có gi bất thường. Cô nghi hoặc hỏi “ Tấn Dương! Anh bảo em mang hòm thuốc đến làm gì vậy?”
"Không phải là anh! Là một người khác!" Tần Tấn Dương đi tới cửa phòng, nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Là người khác? Ai vậy? Trong lòng cô tò mò càng lúc càng lớn! Nhưng là
cô có cảm giác, người đang nằm trong căn phòng đó đối với Tần Tấn
Dương mà nói có vị trí rất quan trọng. Vị trí không ai có thể sánh được.
Vu Nhuế đi đến bên cạnh Tần Tấn Dương, rốt cuộc cũng nhìn thấy người
đang ngủ trên giường. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thì ra là
một cô bé con gầy yếu, dáng dấp cũng không có gì xuất sắc. Người mà Tần Tấn Dương yêu là cô gái này à?
Vu Nhuế hiểu ý, gật đầu, đi tới bên giường, thuần thục mở ra hòm thuốc,
ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tấn Dương nói “Anh mau đi lấy cho em một ly nước ấm, cùng với chiếc thìa nhỏ…”
Tần Tấn Dương sửng sốt một chút “Ừ!”. Nói xong, vội vàng xoay người đi vào trong bếp. Lúc đi ra trên tay cầm theo ly nước cùng với một chiếc
thìa nhỏ. Anh nhanh bước lại gần Vu Nhuế, lo lắng hỏi “Có cần anh gọi
thêm bác sĩ đến đây không?”
“Tấn Dương! Anh đừng quên em chính là học y!” Vu Nhuế cười cười, nhận
lấy ly nước trong tay anh, đem thìa nhỏ bỏ vào trong ly nước “Em mới
kiểm tra nhiệt độ cho cô ấy rồi, cũng không cao lắm. Chỉ là sốt nhẹ mà
thôi. Ai cũng có thể phát sốt, đây là điều bình thường thôi!”
Tần Tấn Dương khẩn trương nhìn qua Vu Nhuế rồi dừng lại trên người Đồng Thiên Ái “Vậy sao? Nhưng mà sao cô ấy lại nóng vậy?”
Có phải yêu rồi nên thần kinh cũng có vấn đề rồi hay không? Vu Nhuế đột
nhiên không biết nên nói thế nào “Lúc phát sốt, cơ thể sẽ trở nên nóng!
Cô ấy không nóng trừ phi là người khác thường!”
". . . . . ." Tần Tấn Dương không nói gì thêm, nhìn Vu Nhuế đem viên
thuốc bỏ vào trong nước ấm, cầm thìa đem viên thuốc đánh tan.
Vu Nhuế nghiêng đầu, sai bảo nói “Anh còn không đi nâng cô ấy dậy? Nếu không em sao cho cô ấy uống thuốc được đây?”
Cho Đồng Thiên Ái uống hết thuốc, Vu Nhuế đem anh đuổi ra ngoài, bưng chậu nước nóng đến bên giường, thay cô lau người.
Tần Tấn Dương lẳng lặng chờ ở bên ngoài phòng, cao ngất thân thể dựa vào vách tường. Như có điều đang suy nghĩ trong đầu, ánh mắt anh nhìn chằm
chằm về một phía, đối với Vu Nhuế trong lòng vạn phòng cảm kích.
Qua nửa giờ, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Vu Nhuế bưng chậu nước ra,
mỉm cười nói “Căn cứ vào trình độ y học của em, em có thể xác định cô ấy không sao. Để cô ấy ngủ một giấc là được rồi.”
“Cám ơn em! Vu Nhuế!” khi cô đi ngang qua mình, Tần Tấn Dương không nhịn được nhỏ giọng nói.
Vu Nhuế trong lòng có một cỗ hoảng hốt, nghiêng đầu hướng về phía anh
trừng mắt nhìn “Muốn đáp tạ em sao? Được! Tuần sau em kết hôn, không
biết Tần đại tổng tài có rảnh hay không?”