Cao ốc Tần Thị. Nhân viên trong công ty vốn là bước nhanh chân vội vàng
chen vào thang máy, nháy mắt nhìn thấy người đang đi đến, vội dừng bước
lại, đứng tại chỗ, khom lưng cúi chào. Trên mặt mọi người đều tỏ rõ sự
cung kính vạn phần.
“Cậu vội vã làm cái gì?” Quan Nghị hướng mọi người mỉm cười, lại bước
đến người bên cạnh mình nhỏ giọng nói. Khuôn mặt trắng nõn như da em bé
không hiện ra chút nào khác thường, duy trì tư thái hoàn mỹ nhất của một người thư kí.
Tần Tấn Dương không trả lời, bước chân vẫn như cũa không hề giảm tốc
độ. Bước nhanh đi vào thang máy chuyên dụng, cũng không tính trả lời bất cứ vấn đề gì.
". . . . . ." Quan Nghị vội vàng đuổi theo, đi vào bên trong thang máy.
Đèn thang máy chỉ thị một đường sáng lên cho đến số cuối cùng, Tần Tấn
Dương gấp gáp ngẩng lên chờ đợi, hận không được một giây kế tiếp liền
xông ra tự mình nhìn xem. Hai ngày cuối tuần, anh rất kiên nhẫn không đi tìm cô. Anh biết hai ngày nay Tiêu Bạch Minh sẽ nói ‘chia tay’ với cô. Anh muốn cho cô thời gian tiếp thụ, dù sao con nhím nhỏ nhà anh cũng
rất thiện lương, nhất dịnh sẽ khó chịu muốn chết. CHỉ có hai ngày thôi,
mặc dù cũng không đủ, nhưng là sẽ khiến trái tim cô bình ổn xuống.
"Tấn Dương, cuối tuần, không cùng nữ cô nhi đáng yêu kia ra ngoài hẹn hò sao?” Quan Nghị chính là không sợ chết hỏi. Vừa mới dứt lời, lập tức
nhận được ánh mắt lạnh lùng của người kế bên
“Đinh!” cửa thang máy mở ra. Tần Tấn Dương vội vàng bước ra, cũng
không đi về phí phòng làm việc của mình mà đi theo hướng ngược lại.
Hướng phía phòng làm việc của Đồng Thiên Ái đi tới.
Vừa đi đến cửa phòng, xuyên qua cửa kính trong suốt, thấy phòng làm việc trống không, không một bóng người, nhưng là vẫn không nhìn được đẩy cửa ra. Đôi mắt ưng quét nhìn về bốn phía, lại lần nữa xác nhận, cô cư
nhiên vẫn chưa đi làm. Cô gái này thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu? Đang
làm những gì?
Đầy trong đầu anh, chỉ còn lại ba chữ —— Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái!
“Hả?” Quan Nghị tò mò theo sát sau lưng anh, có chút nghi ngờ hỏi “Bây
giờ cũng chín rưỡi rồi! Sao vậy? Cậu lại chọc cô gái nhỏ kia mất hứng
rồi à?” cho nên hôm nay cô gái đó mới trực tiếp lựa chọn trốn việc. Ai
ai ai!
Tần Tấn Dương mím môi, lựa chọn trầm mặc không nói. Bất chợt xoay
người, không chần chờ đi ra khỏi phòng làm việc. Sải bước nhanh đi về
phía thang máy, ấn xuống tầng hầm.
“Nè! Nè! Vừa mới tới cậu lại đi đâu vậy?” Quan Nghị không chịu nổi gầm nhẽ “ Cậu cũng nên nói một câu nha! Có chuyện gì vậy!”
Trong nháy mắt đi vào thang máy, Tần Tấn Dương ngắn gọn nói “Đi tìm cô ấy!”
". . . . . ." Quan Nghị đôi tay vòng quanh ngực, không cần phải nhiều lời nữa.
Cái thứ gọi là tình yêu này… quả nhiên hại người rất nặng nha…. Ngay cả
tên tiểu tử thúi Tần Tấn Dương này cũng nổi điên luôn rồi. Người như
hắn lại bị một cô nhi nhỏ bé chơi đùa nửa sống nửa chết nha.
Haziiiii!
Tần Tấn Dương lái xe, một đường chạy tới nơi Đồng Thiên Ái đang ở. Vội
vàng dừng xe trong khu vực bên đường, nhảy khỏi sườn xe, vội bước tới
cửa lớn Cao ốc. Tốt nhất là ở nhà! Tốt nhất là cô không có chuyện gì!
Chết tiệt! Anh đúng là có vấn đề mà! Cái gì mà cho thời gian chứ! Biết
rõ cô rất hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, biết rõ cô là người yêu
đuối, anh không nên để mặc cô hai ngày nay. Tần Tấn Dương anh đúng
thật là ngu xuẩn mà.
Ra khỏi thang máy, anh vội vàng đi tới cửa phòng của cô, đưa tay muốn gõ cửa. Tay mới vừa đụng phải cửa, lại phát hiện cửa phòng căn bản cũng
không khóa chỉ khép hờ! Cảm giác chính mình chưa bao giờ bị chọc giận
như thế này. Cô gái ngu xuẩn này! Cửa nhà cũng không thèm khóa vào là
sao? Bị cái gì vậy. Nếu không phải trên tầng cuối này chỉ có mình cô ở
nói không chừng cô bị người khác bán đi cũng không hề biết. Càng nghĩ
anh càng cảm thấy tức giận, dùng sức đẩy cửa ra, mang theo vô vàn tức
giận đi vào trong. Phòng khách không có… phòng tắm cũng không… bếp cũng
chẳng có ai… vậy thì ở đâu được nhỉ…. Tốt nhất đừng để anh nhìn thấy cô
một mình trốn trong góc nhà khóc lóc.
Phiền não xông vào trong phòng ngủ, tầm mắt anh vội quét qua căn phòng.
Cuối cùng, tầm mắt cũng dừng lại một khối trên giường. Nhỏ như vậy… nhỏ
như vậy phập phồng. Là do cô quá gầy sao? Đàng chết! Một người lớn như
thế, nằm ngủ trong chăn thế nhưng chỉ có như thế thôi sao? Thật là đáng
chết đây. Nhất định sau này phải nuôi cô béo lên mới được.
Tận lực khắc chế tâm tình của mình, không muốn hướng về cô gào thét một
trận, Tần Tấn Dương hít thở sâu, từ từ đi đến bên giường, trầm thấp hô một tiếng “Đồng Thiên Ái!”
Người nằm trong chăn vẫn như cũ bất động, hô hấp cũng giống trước, thật
nhỏ phập phồng. Đàng chết! Cô gái này đang làm gì vậy chứ? Còn muốn trốn tránh anh nữa hay sao?
"Đồng Thiên Ái! Đứng lên cho tôi!" Tần Tấn Dương không cách nào nhịn được đưa tay, dùng sức đem chăn vén lên.
Đồng Thiên Ái đang mê man ngủ, co rúc thành một khối nhỏ. Khuôn mặt
nhỏ nhắn từ trước, vào thời khắc này lại thêm gầy xọm xuống. Gương mắt
đỏ đến khác thường, chiếc miệng nhỏ khẽ mở, dồn dập thở. Tấm chăn bao
quanh cô quá kín đi, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh có thể cảm nhận
được cô đang cố gắng thở.
“Thiên Ái” Tần Tấn Dương nhìn thấy hình dạng cô lúc này, hoảng hốt hô
lên “Thiên Ái! Thiên Ái em không sao chứ? Thiên Ái em sao vậy? Thiên
Ái!”. Anh đưa tay vuốt qua khuôn mặt cô, mới phát hiện người cô rất
nóng, nóng đến mức cháy mất.
Làm sao lại nóng đến mức này? Sao lại trở nên yếu duối thế này? Chỉ hai
ngày không gặp mặt, cô sao lại thành ra như thế này? Đồng Thiên Ái! Em quả thật rất có bản lĩnh. Đem cả ngời cô từ trên giường bế lên tay, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của cô, trong nháy mắt chân mày anh nhíu
chặt lại.
"Anh. . . . . . Tại sao. . . . . . Tức giận. . . . . ." Trong lúc mơ mơ
màng màng, cảm giác bị người khác ôm lên Đồng Thiên Ái mở mắt ra, nhìn
thấy trước mắt là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhưng cực kì tức giận.
Tần Tấn Dương có chút dở khóc dở cười, cũng là bất đắc dĩ nói nói, "Anh
thế nào không tức giận! Em dám đem chính mình làm thành thế này! Hiện
tại đừng nói chuyện! Anh đưa em đi bệnh viện!” anh cúi đầu, hôn lên cái
trán cô.
Đồng Thiên Ái chỉ cảm thấy cả người không có hơi sức, lại vẫn kiên quyết nỉ non, "Tôi không đi. . . . . . Bệnh viện. . . . . . Tôi không đi nơi
đó. . . . . ."
"Tôi không muốn đi bệnh viện. . . . . . Chết cũng không đi. . . . . ."