Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 211: Chương 211: Chương 186: Nhất định là nhìn thấy em ôm anh, ghen sao?




Thiếu niên có hơi đỏ mặt, cứng họng nghẹn lời.

“Cậu nghĩ tôi có dáng vẻ gì? Vênh váo tự đắc, trong lòng đố kỵ giống như nhiều phu nhân nhà giàu sao, tỏ vẻ rộng lượng với cậu nhưng đằng sau là một bộ dáng cao ngạo, đúng thế không?” La Tình Uyển cười yếu ớt, hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, lại gật đầu: “Thật sự là tôi cảm thấy như vậy, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà cô xinh đẹp thế này, tại sao ngày đó cô lại muốn tôi bỏ thuốc vào trong chén của người phụ nữ kia? Có khả năng tôi đã phạm sai lầm, tôi. . . . . .”

La Tình Uyển lắc đầu, cắt đứt lời của cậu ta.

“Đừng nghĩ rằng tôi có mưu tính trước, nếu như tôi đã có kế hoạch thì tuyệt đối sẽ không tìm người như cậu, một tay mơ.” La Tình Uyển cười duyên, châm chọc nhưng không có ác ý gì: “Tôi làm như vậy, là bởi vì người phụ nữ kia là tình nhân của chồng chưa cưới của tôi, tôi muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ vì thế mới phải hại cô ta, cậu cảm thấy tôi rất xấu phải không?”

Thiếu niên cau mày suy nghĩ một chút, gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon

“Tôi cảm thấy. . . . . . Chồng chưa cưới của cô thật sự không tốt, người phụ nữ kia vì tiền mà chung sống với chồng chưa cưới của cô sao? Vậy thì chính là đáng đời cô ấy! Nhưng nếu không phải, vậy thì cô. . . . . .”

La Tình Uyển lẳng lặng nhìn cậu ta, cười yếu ớt, không nói một lời.

“Tôi không phải chúa cứu thế, chỉ cần hai người đó tùy tiện ở cùng nhau là tôi phải thành toàn.” Cô ta nhẹ giọng nói tiếp: “Những người khác tôi không có quyền can thiệp, nhưng sao phải hy sinh bỏ rơi tôi để thành toàn cho hạnh phúc cẩu thả bọn họ, dựa vào cái gì?”

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô ta lóe sáng sắc bén: “Cậu nói cho tôi biết, dựa vào cái gì?”

Thiếu niên hoàn toàn không còn lời nào để nói.

“Vậy sau đó cô có thành công không? Đêm hôm đó. . . . .” Cậu ta hỏi.

Sự bén nhọn trong mắt La Tình Uyển tản đi, thản nhiên nói: “Có lẽ là. . . . . ! Tôi không biết.”

Thiếu niên cau mày: “Cô không biết? Cô không quan tâm đến kết quả sao? Nếu như không thành công, bị người ta nhìn thấu thì làm sao bây giờ?”

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện ngoài dự liệu của cậu, nếu không quan tâm đến hậu quả thì chỉ cần ấn theo suy nghĩ của mình mà làm, nếu kết quả tốt thì cậu thừa hưởng, kết quả không tốt cậu cũng phải thừa nhận, còn như kết quả đối với cậu không quan trọng, vậy chỉ có thể nói rõ cậu không hối hận quyết định lúc ban đầu —— cho nên, cậu phải hiểu rõ, vô luận kết quả có như thế nào, khi đó, tôi chính là muốn làm như thế, quay lại một lần nữa cũng sẽ làm như thế.”

La Tình Uyển đứng đón gió lạnh một hồi, nhìn chằm chằm vào cậu ta nói: “Tôi giữ mẹ của cậu, đích thực là sợ cậu sẽ tùy tiện nói lung tung, nhưng bây giờ thấy cậu cũng không phải là người như vậy, nhưng cậu nên biết, tôi với cậu không quen, tôi cũng không có lý do gì chỉ dựa vào điều này mà tin tưởng cậu, vì thế, tôi vẫn phải theo quy tắc của tôi, hi vọng cậu bỏ qua cho.”

Thiếu niên cau mày: “Không có biện pháp khác sao?”

La Tình Uyển cười duyên: “Tôi sẽ không thương tổn bà ấy, sau khi cậu đến Hongkong tôi sẽ lập tức đưa bà ấy qua, bạn bè của tôi ở bên đó sẽ giúp đỡ cậu, cậu có thể yên tâm, dĩ nhiên, cậu không tin, tôi cũng không có biện pháp nào, nếu như có lựa chọn khác cậu có thể không đi.”

Thiếu niên vẫn cau mày, lát sau mới nói: “Tôi tin cô sẽ không thương tổn mẹ tôi, nhưng một người xinh đẹp lại thông minh như cô, sao vị hôn phu của cô lại không thích, còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”

Nụ cười của La Tình Uyển vẫn không hề tản đi, chẳng qua là có thêm một chút bất đắc dĩ. truyện chỉ đăng trên dđ lêquýđôn

“Điều này, tôi cũng rất muốn biết.”

Mà xa xa, ở trong xe, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm một màn này, mấy người bên cạnh đã chụp hình và ghi âm cuộc gặp gỡ nói chuyện của hai người kia.

Nam Cung Kình Hiên nhớ tới đêm hôm đó, anh đã hỏi qua La Tình Uyển chuyện này, lúc ấy, vẻ mặt của cô ta cực kì vô tội, anh còn nhớ rất rõ.

Mấy ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, đột nhiên cảm thấy rất kinh sợ, rốt cuộc người phụ nữ kia duy trì cái mặt nạ này ở bên cạnh anh đã bao lâu rồi? Cô ta còn làm qua bao nhiêu chuyện giả nhân giả nghĩa mà anh không biết! !

Hồi tưởng lại rất nhiều rất nhiều chuyện, Nam Cung Kình Hiên lại cảm thấy có phần sợ hãi.

Nhớ tới người phụ nữ nhỏ vẫn còn đang ngủ say kia, Nam Cung Kình Hiên căng thẳng trong lòng, thấy đã ghi chụp xong cảnh tượng kia, anh nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi, nơi này không cần để ý nữa.” Sau đó rời khỏi hoa viên Kim Vịnh.

Chuyện này của La Tình Uyển tạm thời anh chộp vào tay để đó, cộng thêm phần cô ta làm giả kết quả kiểm tra ở bệnh viện lần trước, chuyện bẩn của cô ta đều bị anh nắm trong tay, nhìn lâu một chút cũng cảm thấy buồn nôn.

Trở lại nhà trọ.

Nam Cung Kình Hiên hỏi dì chủ nhà mới biết Tiểu Ảnh đã đến trường học, hơn nữa, còn là Dụ Thiên Tuyết đưa cậu bé đi .

Trong lòng anh căng thẳng, cầm chìa khóa dì chủ nhà đưa vội vàng đi lên lầu, trong nhà chỉnh tề sạch sẽ, hoàn toàn không còn dấu vết kích tình tối hôm qua, Nam Cung Kình Hiên có chút sốt ruột xoay quanh trong phòng, người phụ nữ này, lại có thể còn khí lực mà đưa con trai đi học!

Thật tốt, năm năm rồi, thể lực có thay đổi tốt hơn.

Hồi tưởng lại hương vị của cô tối hôm qua, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên dâng lên chút nóng rực, tâm tình có hơi tốt hơn.

*****

Biệt thự Nam Cung.

La Tình Uyển từ hoa viên Kim Vịnh trở về, vòng vo ở trên cầu vượt mấy vòng mới quẹo cua tới nơi này.

Thật bất ngờ, Nam Cung Kình Hiên đang ở nhà, tinh thần vô cùng sảng khoái, người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô ta cũng nhiệt tình chào hỏi.

“Kình Hiên.” La Tình Uyển có hơi kinh ngạc.

Đứng ở giữa cầu thang, quét ánh mắt thâm thúy nhìn cô ta, Nam Cung Kình Hiên cài nút áo sơ mi, đi xuống, lạnh nhạt nói: “Tới đây sớm thế, có chuyện gì sao?”

La Tình Uyển dừng một chút, nói: “Em tìm bác trai bàn bạc chút chuyện, không nghĩ tới anh ở đây sớm như vậy.”

Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười, lạnh lùng mà tà khí: “Em cảm thấy tôi nên ở nơi nào?”

La Tình Uyển cắn môi, có chút khẩn trương, đi qua, ánh mắt trong suốt như nước, hỏi: “Hôm qua thấy anh đi rồi nên em tự trở về, nếu em nhìn không lầm, anh đuổi theo Dụ Thiên Tuyết đúng không?”

Nam Cung Kình Hiên gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, lấy khăn ăn lau tay: “Không phải tới cùng ăn điểm tâm sao? Ba tôi ra ngoài lát nữa mới về, chắc em phải đợi một lúc.”

Lời mời mọc của anh khiến La Tình Uyển rất kinh ngạc, có phần vừa mừng vừa lo ngồi xuống phía đối diện.

Chẳng lẽ tối hôm qua là hiểu lầm, chỉ đơn giản là một chữ ‘Lầm’ thôi sao?

Người giúp việc đặt nhè nhẹ dĩa trứng ốp la ở trước mặt cô ta, cười nói: “La tiểu thư, ốp la hai trứng cô thích nhất.”

La Tình Uyển cũng nở nụ cười: “Cám ơn.”

Quay đầu lại chăm chú nhìn Nam Cung Kình Hiên, thấy người đàn ông này tinh thần sảng khoái ăn điểm tâm, gương mặt tuấn lãng mị hoặc mê người, cô ta không nhịn được dịu dàng hỏi lần nữa: “Vậy không có xảy ra chuyện khác sao? Anh đuổi theo cô ta nói anh còn để ý đến cảm thụ của cô ta sao, nhất định là đã nhìn thấy em ôm anh, ghen sao?”

Nam Cung Kình Hiên ngước mắt lên, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt mỹ lệ động lòng người của La Tình Uyển, đôi mắt càng lúc càng rét lạnh.

Ánh mắt của La Tình Uyển rơi vào bên trong cổ áo của anh——

Nơi đó có mấy vết đỏ do móng tay của phụ nữ cào, nhìn vô cùng mập mờ.

‘Xoạt!’, mặt của La Tình Uyển đỏ lên, có chút cầm không vững cái nĩa trong tay, giọng nói khàn khàn: “Anh. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.