Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 212: Chương 212: Chương 187: Đoán xem là ai làm? Đoán đúng có thưởng




“Như em thấy.” Giọng của Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt, nhìn cô ta chăm chú: “Tôi cũng thấy khó hiểu, đang êm đẹp em lại cố ý muốn cho người phụ nữ kia hiểu lầm là sao, tôi nói rồi, tôi muốn đón Tiểu Ảnh vào nhà Nam Cung nhưng không thích cứng rắn giành lấy, em cũng biết, nếu như đoạt con trai của cô ấy có khả năng bức cô ấy nóng nảy, lúc đó chiêu số gì cô ấy cũng sẽ lấy ra sử dụng, dù sao tôi và cô ấy đã từng có một đoạn tình cảm, tôi không hy vọng cuối cùng lại huyên náo đến mức bế tắc như thế, nhưng em thích nhìn cô ấy ghen đến vậy sao? Hay là thích cô ấy bởi vì em mà ghen?”

La Tình Uyển trợn to hai mắt, bên trong đôi mắt trong suốt có hơi rung động, có phần không biết phải làm sao.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô ta, khóe môi tuấn dật thoáng hiện lên nụ cười, có chút tà khí, có chút hứng thú khó nói thành lời, mang theo chút trào phúng tiếp tục ăn bữa sáng.

Trong lòng La Tình Uyển rối bời, từ đầu đến cuối tầm mắt chỉ dừng ở cổ áo khêu gợi của anh. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:dđ lê quý đôn

Hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, hơi thở của La Tình Uyển mong manh cố phát ra tiếng nói: “Vì thế tối qua anh lấy thân thể đi an ủi cô ta sao? Chính là vì không để cho cô ta hiểu lầm?”

Hàng mi dài hơi ươn ướt run run, La Tình Uyển có phần cầm không được cái nĩa lạnh ngắt trong tay.

Nam Cung Kình Hiên nâng mắt lên, chán ghét liếc nhìn cô ta.

“Tôi không biết dỗ ngọt phụ nữ, cũng không có kiên nhẫn dỗ, em cảm thấy cách tôi giải quyết như thế nào?” Mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng chống cằm, nghiền ngẫm mà lạnh lùng chăm chú nhìn La Tình Uyển.

Cô gái xinh đẹp ngước mắt lên, trong đôi mắt thoáng lấp lánh sáng.

“Không phải anh nói cô ta cùng Bùi Vũ Triết đã phát sinh quan hệ, anh ngại cô ta bẩn, anh sẽ không lại muốn một người phụ nữ đã bị đàn ông khác chạm qua sao?” Cô ta thừa nhận, lòng của cô ta chỉ vì mấy vết trầy đỏ hồng này mà hoàn toàn rối loạn, đây là sự ghen ghét mãnh liệt nhất khi làm một người phụ nữ.

Nam Cung Kình Hiên quơ lấy khăn ăn bên cạnh, lau qua loa khóe miệng một chút.

“Xác thực tôi sẽ không muốn cô ấy, nhưng không đại biểu sẽ không chơi đùa cô ấy. . . . . .” Đôi mắt anh lạnh như băng nhìn vẻ mặt của La Tình Uyển, nheo mắt lại, đè nén bực bội hỏi: “Em cũng ghen?”

La Tình Uyển cảm thấy mình thật sự là không chịu nổi.

Khuôn mặt trắng nõn của cô ta càng lúc càng tái nhợt, mái tóc hơi xoăn rủ xuống, ngón tay xanh xao buông lỏng cái nĩa, cả người lộ ra sự ưu thương, cô ta phí hết tâm tư làm cho Dụ Thiên Tuyết leo lên giường của Bùi Vũ Triết, nhưng người đàn ông này vẫn có thể cùng Dụ Thiên Tuyết phát sinh loại quan hệ thân mật kia lần nữa sao?

Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào? Tại sao cô ta lại cảm thấy. . . . . Vô lực thế này. . . . . .

“Em đến tìm ba tôi làm gì?” Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cô ta, trong lòng lạnh lùng giễu cợt, ngoài miệng lại nhàn nhạt hỏi. truyện chỉ đăng trên ddlequydon

La Tình Uyển từ trong sự ưu thương bình tĩnh lại, đôi mắt mông lung khôi phục sự thư thái.

“Là bác trai chủ động tìm em, em nghĩ là chuyện đứa nhỏ ——” Giọng của cô ta có hơi khàn, không đề phòng nói thẳng: “Thật sự là em đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ cùng Dụ Thiên Tuyết, sắp tới đây sẽ được đón vào nhà Nam Cung, bác trai hi vọng em có thể sớm tiếp nhận, bước kế tiếp sẽ làm cho ba mẹ em cũng đồng ý, có lẽ bác trai muốn tìm em bàn bạc một chút.”

Nói đến đây, La Tình Uyển buông dao nĩa trong tay xuống, đôi mắt hơi ươn ướt.

Hai tay của cô ta nắm chặt, đầu hơi cúi xuống dùng hai bàn tay che mặt, cả người lộ vẻ khổ sở mà mỹ lệ động lòng người.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ miệng cô ta: “Thật sự em không biết mình đang làm cái gì. . . . . . Cố gắng tranh thủ cuộc sống cùng hạnh phúc của mình mà khó khăn đến thế sao? Vì cái gì mà em phải thừa nhận nhiều như vậy, chịu đựng người đàn ông mình yêu hoan ái cả đêm cùng phụ nữ khác, còn phải làm bộ như chuyện gì cũng không có cùng ngồi ăn điểm tâm với nhau, thừa nhận vị hôn phu có con riêng trước khi cưới, còn phải đón tới tham gia sinh nhật của ba chồng, ba chồng lại có thể yêu cầu em rộng lượng một chút mà tiếp nhận. . . . . .” Một giọt nước mắt trào ra, rơi xuống trên bàn ăn, bàn tay che chắn nên không thấy rõ mặt của cô ta, chỉ thấy thấp thoáng dưới mái tóc hơi xoăn là khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đã hơi đỏ ửng làm đau lòng người.

Cuộc đời của cô ta, tại sao đáng buồn và uất ức thế này, tại sao?

Nam Cung Kình Hiên ngồi đối diện cô ta, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, trong lòng cực kỳ phức tạp.

“Tiểu Ảnh không phải là con riêng gì đó, khi em nói chuyện, tốt nhất là đừng khó nghe như vậy.” Nam Cung Kình Hiên sâu kín nói, trong mắt có sự sắc bén nhàn nhạt: “Còn nữa....., tất cả đều do tôi, không nên tự làm chủ mọi việc —— tôi không cảm thấy mình và em đã phát triển đến trình độ giống như vợ chồng, chẳng qua em quá coi trọng chính mình, đi vào cánh cửa này thì đã cảm thấy mình là thiếu phu nhân, cảm giác của em có phần quá tốt đẹp đi.”

La Tình Uyển giật mình, ánh mắt có chút hoảng loạn, cánh tay nhẹ nhàng buông xuống, mắt có hơi hồng, có chút ướt át.

“Con gái nhà quyền quý khi chưa gả ra ngoài, đại đa số đều rất căng thẳng, chú ý nhất chính là lễ nghi.” Nam Cung Kình Hiên nhìn chăm chú vào cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: “Ngẫm lại bản thân mình đi, từ bao giờ thì bắt đầu coi nơi này như là nhà của mình, ngủ lại coi như xong, lại còn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, cho là mình thật sự đã ngồi vững vị trí này —— có bao nhiêu đàn ông ở trước hôn nhân tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như em muốn dựa vào điểm này mà trói buộc tôi, vậy có phải từ bảy tám năm trước tôi đã phải bắt đầu cấm dục hay không, đặc biệt chờ đợi em bước qua cửa?”

La Tình Uyển cắn môi, hồi tưởng hành động và việc làm của mình, luôn luôn dịu dàng nhã nhặn lịch sự, giờ phút này lại có phần nói không ra lời.

“Bác trai không có để ý như thế, quan hệ của Dạ Hi và em cũng rất tốt, vì vậy em mới đi qua bên này tương đối chăm chỉ. . . . .” Cô ta nỗ lực biện luận, không thừa nhận, sự thực mình muốn kín đáo xâm nhập vào thế giới của anh. chương mới nhất đăng tại ddlequydon

Nụ cười của Nam Cung Kình Hiên rất sâu, gật gật đầu: “Cũng đúng, em còn dám trước khi cưới trực tiếp leo lên giường của tôi, em còn rụt rè mất tự nhiên gì nữa?”

Mặt La Tình Uyển lúc đỏ lúc trắng.

“Anh đã nói sẽ không lấy chuyện này ra nói nữa. . . . . .” La Tình Uyển cắn môi nói.

“Cũng được, không nói chuyện này. . . . . .” Giọng nói lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên quanh quẩn ở trong phòng khách: “Tôi muốn hỏi em, ngày đó, ở tiệc rượu em gặp qua Thiên Tuyết, sau đó cô ấy bị bỏ thuốc, đi theo Bùi Vũ Triết đến khách sạn —— em có đoán được người bỏ thuốc Thiên Tuyết là ai hay không?”

Sống lưng La Tình Uyển chợt lạnh, tay bắt đầu khẽ cứng ngắc.

“Em không rõ lắm, sau khi chạm mặt em không có nói gì với cô ấy, chuyện về sau thì anh cũng biết, lúc tối em còn gặp anh, chúng ta cùng ngồi trên một chiếc xe. . . . . .” Cô ta nâng đôi mắt trong trẻo lên, cố gắng tìm ra một chút đồng tình.

Nam Cung Kình Hiên lại cười cười nhìn cô ta, giống như đang xem chuyện gì đó tiếu lâm buồn cười.

“Từ trước tới nay em làm cái gì tôi cũng đều không biết, chỉ điểm này, đừng nghĩ là tôi có thể làm chứng giúp em, thời điểm tôi gặp em thì Thiên Tuyết bị phát tác thuốc, theo tên khốn kia đi khách sạn. . . . . .” Ngón tay thon dài điểm một cái trên bàn, Nam Cung Kình Hiên sâu xa nói: “Tôi đã tìm được người bỏ thuốc, chứng cớ xác thật, Tình Uyển, em đoán thử là ai, đoán đúng có thưởng.”

Cái nĩa trong tay La Tình Uyển đụng vào cái dĩa, phát ra tiếng động thanh thúy.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, hàng mi ướt nhẹp run rẩy, giọng khàn khàn: “Em. . . . . . Không biết. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.