Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi

Chương 8: Chương 8




Hàn Tiểu Du và Lý Tiểu Linh là sinh viên năm hai cùng ngành, cho nên khi vào lớp hai người họ lại ngồi cùng nhau.

“Tiểu Linh, nhìn nè.” - Hàn Tiểu Du lấy ra một cặp vòng tay xinh xắn. Thực ra cái hai chiếc vòng này là cô chuẩn bị cho người bạn “thân“. Kiếp trước đã thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, làm gì phải hao hơi với những loại người này.

“Đẹp quá!” - Lý Tiểu Linh cảm thán.

“Cho cậu. Cậu một cái, mình một cái.” - Hàn Tiểu Du đưa vào tay Lý Tiểu Linh.

“Nhưng mà...” - Lý Tiểu Linh lo lắng, cái vòng này đắt như vậy, cô thực sự không xứng.

“Nhưng nhị gì. Chúng ta không phải là bạn sao. Tên chúng ta trùng hợp lại có một chữ giống nhau nữa.” - Hàn Tiểu Du hứng thú nói.

“Được.” - Lý Tiểu Linh nhận lấy, khóe mắt hiện lên ý cười vui vẻ.

Một cô gái nhìn thấy, chạy đến bàn cô ta, đôi mắt long lanh thảo mai đến đáng sợ.

“Tiểu Du, sao cậu lại cho thứ quí giá như vậy cho con nhỏ nghèo nàn này? Của mình đâu?” - Giọng nói oai oái đến điếc cả tai. Hàn Tiểu Du chán ghét nhìn Khúc Mạn Nguyệt.

“Tôi có nói cho cậu sao? Cái này tôi chỉ cho bạn tốt của mình thôi. Cậu đủ tư cách để nhận nó sao?” - Hàn Tiểu Du cầm chặt vòng trong tay. Kiếp trước cô đối xử với cô ta rất tốt, vậy mà cô ta lại sau lưng nói xấu, bôi nhọ danh dự của cô. Cô ta còn hợp tác với Diệp Di Ân hãm hại đến cô.

“Tại sao cậu lại nói vậy? Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn bè tốt sao?” - Khúc Mạn Nguyệt rưng rưng nước mắt. Chậc, lần trước Lý Nhã Nhã dùng “nước mắt cá thác lác”, lần này Khúc Mạn Nguyệt sài “nước mắt cá lóc“. Nếu bọn họ đi làm diễn viên chắc cũng nhận được giải Oscar đấy!

Mọi người đều tập trung đến cô gái tội nghiệp bên này, vài người còn nhìn Hàn Tiểu Du bằng con mắt khinh thường.

“Mạn Nguyệt, cậu quan tâm đến cô ta làm gì. Nhìn đi, một con nhỏ lẳng lơ với một con nhà nghèo cũng hợp nhau lắm “ - Một cô gái chanh chua nói.

“Đúng rồi, Hàn đại tiểu thư đã bần tiện đến nổi tìm một con nhỏ nghèo rớt mồng tơi làm bạn rồi sao?” - Một cô gái khác cũng phụ họa nói theo.

“Mấy bạn đừng nói Tiểu Du như vậy.” - Khúc Mạn Nguyệt run run nói.

“Khúc Mạn Nguyệt, cậu bớt giả tạo dùm tôi đi. Đừng khiến tôi buồn nôn được không? Thích thì tìm người khác mà chơi. Hàn Tiểu Du tôi đâu không cần một người bạn như cậu. Bạn bè cần quan trọng đến địa vị sao? Lý Tiểu Linh bây giờ là bạn tốt của tôi đó của được không? Cậu ấy còn tốt hơn cậu gấp trăm lần.” - Hàn Tiểu Du liếc nhìn cô ta, lạnh lùng nói. Bạn bè như cái... Cái gì đó không biết. Khúc Mạn Nguyệt tức giận bước ra ngoài.

Lý Tiểu Linh ngồi kế bên cũng khá sợ hãi, nhưng có lẽ vì sự an ủi của Hàn Tiểu Du, cô cũng an tâm đi. Lý Tiểu Linh biết thân phận của mình không thích hợp làm bạn với bất kỳ ai cả. Nhưng nghe những lời của Hàn Tiểu Du, Lý Mạn Nguyệt thực sự rất cảm động.

____________________________________

Giờ ra về, Lý Tiểu Linh có chuyện đã về trước. Lâm Phong kết thúc lớp học sớm hơn Hàn Tiểu Du. Cô bảo anh trở về nhà không cần chờ cô. Vậy là bây giờ cô chỉ về một mình. Đúng là nằm không cũng trúng đạn, Hàn Tiểu Du và Diệp Di Ân gặp nhau. Cô ta trong có vẻ nhợt nhạt, mệt mỏi. Bên cạnh Diệp Di Ân còn có Hoàng Thiên Bảo. Lần này anh ta chẳng nói gì, mạnh mẽ cho cô một bạt tai

Chát...

Khóe miệng Hàn Tiểu Du rách chảy máu, trên đôi mắt vốn trong sáng hiện lên một sự tức giận.

Chát...

Lần này là Hàn Tiểu Du đánh Hoàng Thiên Bảo. Cái tát này của cô khiến mọi người trong trường cả kinh. Cô lấy tay lau vào áo anh ta, khinh thường nhìn.

“Bẩn thật!” - Hàn Tiểu Du chán ghét nhì đôi cẩu nam nữ phía trước.

“Cô...” - Hoàng Thiên Bảo nổi giận.

“Tôi? Tôi làm sao? Anh rảnh quá không có việc gì làm sao?”

“Cô tại sao lại hại bỏ thuốc độc vào nước của Ân Ân?” - Hoàng Thiên Bảo tức giận, đưa cái video cho cô xem. Trong cái video là hình bóng một cô gái đang pha vào nước trái cây của Diệp Di Ân một viên thuốc gì đó. Dù không thấy gương mặt, nhưng bóng lưng lại rất giống cô. Hàn Tiểu Du nhìn thấy nhếch môi cười, thú vị thật nhỉ.

“Chỉ thấy bóng lưng làm sao khẳng định là tôi?” - Hàn Tiểu Du cười cười hỏi.

“Hàn Tiểu Du, không phải cô thì ai? Cô dù cô có làm gì, tôi cũng không yêu cô, cũng không bao giờ kết hôn với cô.” - Hoàng Thiên Bảo vừa nói, Hàn Tiểu Du như vừa nghe một chuyện cười. Sẽ không kết hôn với cô? Kiếp trước, anh ta cũng mạnh miệng nói như thế. Cuối cùng vì bị gia đình ép, vì lợi ích của công ty nên đồng ý kết hôn với cô.

“Anh bị khuyết tật não à? Tôi cần anh yêu, cần anh kết hôn chắc? Làm ơn đi Hoàng Thiên Bảo. Đừng có ảo tưởng như vậy.” - Hàn Tiểu Du cười khinh thường.

“Cô... Xem tôi trừng trị cô như thế nào.” - Hoàng Thiên Bảo lao đến, Hàn Tiểu Du vẫn đứng đó không nhúc nhích. Cuối cùng anh ý lại ôm tay đau đớn nằm dưới đất.

“Lâm Phong...” - Dĩ nhiên là tin tức của Hàn Tiểu Du luôn đặt lên hàng đầu. Sau khi ra về anh lại nghe được tin tức của Diệp Di Ân bị Hàn Tiểu Du bỏ thuốc. Sau đó đi điều tra trước khi Hàn Tiểu Du tan học. Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô gái phía sau lưng mình.

“Tôi... Tôi mới là người... Bỏ thuốc vào... Vào ly nước đó.” - Khúc Mạn Nguyệt sợ hãi nói. Mọi người nghe câu nói đó đều bất ngờ.

“Bởi vì cô ấy không muốn chơi cùng với tôi nữa. Lại sỉ nhục tôi trước mặt người khác, khiến tôi ghét. Cho nên...” - Khúc Mạn Nguyệt gần như tuyệt vọng. Cô ta sợ mình mình làm nên sự tình như vậy, sẽ bị bỏ vào tù. Mặc dù viên thuốc độc đó không đủ để hại đến tính mạng người khác.

Hoàng Thiên Bảo lúc này không nói nên được lời nào. Anh ta nhìn người con gái trước mặt đang trong vòng tay của Lâm Phong. Bao nhiêu vỏ bọc mạnh mẽ của cô đã tan biến, ủy khuất dựa vào Lâm Phong. Có lẽ vì Hàn Tiểu Du biết, người này sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

Hoàng Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy mình có lỗi, không điều tra kĩ càng đã đổ oan lên đầu Hàn Tiểu Du. Trong lòng anh ta có một chút đau đớn. Lâm Phong nhìn vào ánh mắt Hoàng Thiên Bảo, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Kiếp trước dễ dàng nhìn Hàn Tiểu Du kết hôn với anh ta. Kiếp này dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.