Tôi thích làm với anh Trác.
Tôi không biết những người đàn ông khác làm chuyện đó sẽ như thế nào, nhưng anh Trác, có khi anh sẽ đối với tôi rất hung hãn, muốn tôi hòa vào máu thịt của anh, cảm giác chiếm hữu cực lớn, nhưng cũng có khi anh rất dịu dàng, xem tôi là bảo vật quan trọng nhất trên thế giới này……
Anh đương nhiên cũng thích làm với tôi, bằng không anh sẽ không hung hãn mà cũng rất dịu dàng như vậy.
Anh nói, ở bên cạnh tôi, anh dường như trẻ lại 20 tuổi.
20 tuổi, không phải chỉ lớn hơn tôi một chút thôi sao?
Nếu chúng ta gặp nhau lúc anh còn trẻ, anh có cưới em không? Tôi hỏi.
Có. Anh nói.
Đáp án vô cùng viên mãn, tất cả tình cảm dịu dàng anh giành cho tôi, tôi đều cảm nhận được.
Nếu đời người có thể viên mãn như vậy thì tốt quá.
Vào những ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ tết, anh Trác dẫn tôi đi Tam Á.
Anh ấy có một căn biệt thự nhỏ ở đây, bước ra khỏi cửa là bãi cát trắng xóa, đứng trên lầu có thể nhìn thấy cả vùng biển lớn, có thể thấy chim bay lượn trên biển, có thể nhìn thấy những chiếc thuyền ở đằng xa.
Ở đây rất nóng, quanh năm nhiệt độ đều hơn 30 độ.
Chúng tôi ngồi trên sân thượng của biệt thự, ngước mắt liền nhìn thấy bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang chiếu lên mặt tôi, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại, dùng tất cả các giác quan của cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của anh.
Bên tai là thủy triều lên xuống, trong cơ thể là tình cảm và sự khát khao đang dâng trào.
Mỗi ngày chúng tôi đều ăn hải sản, biển rất sạch, mỗi con ốc, mỗi con sò, mỗi con tôm đều mang hương vị trong veo của biển cả.
Nếu cả đời này đều ở đây thì tốt quá. Tôi nằm trên sân thượng, giơ tay che đi ánh mắt trời đang chiếu vào mắt mình, Năm tháng yên bình, đây chính là năm tháng yên bình!
Anh Trác mỉm cười, tôi nhìn thấy anh nhìn tôi: Trên đời này làm gì có năm tháng yên bình? Một người có những ngày tháng bình yên, chẳng qua là vì có người giúp anh ta gánh vác trách nhiệm.
Anh quay mặt nhìn ra đằng xa: Không nói chuyện gì khác, chỉ nói đến quân đội trú đóng ở cảng khẩu, nếu không có bọn họ, làm gì có sự bình yên bây giờ?
Anh ngập ngừng: Còn về em và tôi, chẳng qua chỉ là tranh thủ thời gian.
Chúng ta làm xong mọi việc thì đi nghỉ ngơi thôi. Tôi tiếp lời.
Nên mới nói là tranh thủ thời gian đấy! Anh mỉm cười, nụ cười như ánh nắng chói chang, Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, Tiểu Như, em có thích ở đây không?
Thích. Tôi nói rồi nghiêng người nhìn qua cơ thể rắn chắc với cơ bắp tuyệt đẹp của anh.
Những cơ bắp kia căng chặt, nhìn anh giống như một con sư tử vô cùng mạnh mẽ.
Đang nhìn gì đó? Anh hỏi.
Người đàn ông của em.
Anh mỉm cười lắc đầu.
Ngoài biệt thự, chúng tôi còn đi rất nhiều nơi.
Chúng tôi ngồi trên du thuyền, câu cá trên biển; Anh đưa tôi đi lặn ở bãi đá ngầm; Anh còn đưa tôi đi rừng mưa nhiệt đới……
Chúng tôi ở Tam Á tổng cộng 5 ngày, sau đó thì đi máy bay trở về.
Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt đã qua kỳ nghỉ lễ. Tôi cảm thấy không nỡ.
Nếu em thích, tết năm sau chúng ta lại đến. Anh Trác an ủi tôi.
Tết có bao nhiêu ngày đâu! Trừ những ngày anh đi Bắc Kinh, còn lại chỉ có năm sáu ngày. Em cảm thấy chúng ta có thể ở đây một tháng! Tôi nói.
Ở lâu quá thì em sẽ không thấy vui nữa. Anh mỉm cười nói, Nhưng mà, nếu em đã thích như vậy, thế ngày lễ khác chúng ta lại đến đây.
Vâng. Ít nhất mỗi lần chúng ta có thể ở đây một tuần. Tôi rất hào hứng, rất thích bãi cát trắng xóa ở đây, thích anh nấu hải sản cho tôi anh, thích chúng tôi không có chút gò bó, có thể nắm tay nhau ở bất cứ nơi đâu.
Ừ. Anh dịu dàng gật đầu.