[Khương Kha, năm mới vui vẻ.]
[Cô vẫn khỏe chứ? Tôi rất nhớ cô.]
[Chúng ta đã nửa năm không gặp, nửa năm này, tôi luôn muốn quên cô, tôi đã đi qua rất nhiều quốc gia, rất nhiều thành phố, rất nhiều nơi, tôi nghĩ rằng mình đã tích lũy đủ sức mạnh để quên đi một người, nhưng cơ bản đều vô dụng.]
[Mỗi tấc đất dưới chân tôi đều nói với tôi rất rõ ràng, tôi không quên được cô, tôi nghĩ, tôi đã thật sự yêu cô rồi, yêu một cách khờ dại.]
[Cô vẫn khỏe chứ? Cô và bố vẫn khỏe chứ? Bố thật hạnh phúc, tôi thật ngưỡng mộ ông ấy.]
[Tôi từng một vạn lần bỉ ổi trù ẻo hai người chia tay, hai người chia tay chưa?]
[Khương Kha, trả lời tin nhắn của tôi đi, có được không?]
[Khương Kha?]
Tôi nhìn một loạt tin nhắn trong hộp thư, day day huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Cậu nhóc này, không biết có gửi tin nhắn chúc phúc cho ba mình chưa nữa.
Ba cậu đưa cậu đến nước Anh, muốn cậu học ngành kiến trúc, không biết cậu có học hành đàng hoàng không, cậu đi nhiều nơi như vậy, tốn quá nhiều thời gian, đã vậy còn phí thời gian mà nhớ tôi, phí thời gian gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi do dự bối rối một hồi, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn trả lời cậu ta.
[Tôi rất khỏe, liên lạc với bạn trai rất đều đặn, chúng tôi sắp kết hôn rồi, Trác Hàng, hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình.]
[Hạnh phúc của tôi chính là cô!]
[Thế giới rộng lớn, con gái ưu tú vẫn còn rất nhiều, cậu không quên được tôi là vì cậu chưa có được, thật sự không nên cố chấp, tôi và hàng vạn cô gái bình thường khác đều không có gì khác biệt. Cậu hãy quen một cô bạn gái đi, sẽ quên tôi nhanh thôi.]
[Tôi đã từng thử, nhưng tôi không làm được!] [Cô nói tôi không quên được là vì tôi chưa có được, vậy cô để tôi có được một lần thử xem, được không?]
[Trác Hàng, cậu nói câu này hơi quá đáng rồi.]
[Vậy tôi thu lại, cô đừng ghét tôi!]
[Chúng ta là không thể nào, tôi đã yêu sâu đậm một người đàn ông, cơ bản không thể yêu thêm người khác] [Xin lỗi, năm mới vui vẻ!]
[Cô không cho tôi một cơ hội, sao biết được không thể yêu tôi sâu đậm?]
Tôi không trả lời tin nhắn của cậu, về chuyện tình cảm, về chuyện mối quan hệ giữa tôi và cậu, tôi cảm thấy cậu ta có một sự cố chấp.
Tôi rõ ràng đã nói rất rõ với cậu, tôi không thích cậu, tôi đã yêu người khác, tôi và cậu không thể, nhưng cậu vẫn không buông xuống được……
Anh Trác bay trở về vào ngày mùng ba tết.
Anh không nói trước với tôi, đêm đó khi trên giường tôi có thêm một hơi thở quen thuộc, tôi đã không hề do dự mà sà vào.
Đây không phải là lần đầu anh trở về trong đêm, ban đầu tôi còn bất ngờ nhưng sau này đã cảm thấy rất bình thường.
Hơi thở lạnh lẽo, mùi vị mát lạnh.
Tôi hơi co ro người lại, nhưng lại không lùi bước mà hôn lấy anh.
Anh Trác, cuối cùng anh cũng trở về rồi, em rất nhớ anh. Giọng tôi khàn khàn, sau một hồi hôn nhau mới trừng to mắt.
Người đàn ông trước mặt đôi mắt sáng rực, ẩn bên trong là ý cười.
Có làm phiền em nghỉ ngơi không? Anh hỏi, Vốn dĩ tôi định ngày mai mới đến, nhưng không kiềm được nên trực tiếp đến đây.
Em rất vui vì anh đã trực tiếp đến đây! Tôi dùng mũi của mình cọ vào mũi anh, Nếu sáng mai anh mới đến, em sẽ nhớ anh thêm một đêm nữa.
Rõ ràng lúc nãy em ngủ rồi mà. Anh mỉm cười, môi dưới mím lại, trực tiếp hôn lên môi tôi. Ý muốn nói là đã ngủ rồi thì làm sao nhớ được nữa?
Nằm mơ cũng nhớ mà! Anh không biết là ngày nào em cũng nằm mơ thấy anh à. Trong lòng tôi rất uất ức, cũng không biết có phải là do ở một mình hay không, mấy hôm nay, nếu tôi không nằm mơ thấy anh Trác, thì nhất định sẽ thấy ác mộng.
Hoặc là chia tay, hoặc là biến mất trong biển người, hoặc là bị người ta ép bỏ đi……
Nằm mơ thấy gì? Anh lại rất hào hứng muốn biết.
Đương nhiên là làm chuyện không thể nói. Tôi kiềm nén sự uất ức trong lòng, đưa câu chuyện sang hướng đó, Anh hãy khai thật đi, ở Bắc Kinh phồn hoa kia, anh có làm chuyện gì có lỗi với em không?
Tôi nói thì không tính, em kiểm tra mới chính xác! Anh nói rồi tiếp tục hôn tôi.
Lần này hôn rất sâu.