Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 227: Chương 227: Đánh giá thực tập




Thư ký Đinh cũng không qua tìm tôi nữa, tôi lên Zalo tìm anh Trác hỏi thăm.

“Cám ơn anh Trác, anh có thể cho em biết anh giải quyết chuyện kia như thế nào không?”

“Cũng không cần giải quyết gì.” Anh Trác trả lời: “Gọi cô ta vào để cô ta đứng im đó một giờ, cũng không nói lý do gì, sau đó bảo cô ta đi ra ngoài.”

“Vậy mà cũng được à?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Sao lại không được?” Anh Trác hỏi lại.

“Chẳng lẽ không phải sẽ xuất hiện vài tình tiết giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết hay viết ấy, nữ chính bị người khác bắt nạt, sau đó nam chính xuất hiện nói với đám kẻ xấu rằng đây là người phụ nữ của tôi, không phải à?” Tôi cười gõ tin nhắn.

“Có phải em xem nhiều tiểu thuyết quá rồi không? Có vài chuyện không cần phải nói ra. Cô ta là thư ký, thì cũng phải tự hiểu chứ.” Anh Trác nói: “Mà này, gần đây em vẫn còn thời gian đọc tiểu thuyết à?”

“Không có, lúc học đại học có nghe các bạn học ngồi kể với nhau.” Tôi vội vàng giải thích.

“Tối hôm nay anh sẽ hỏi em vài câu vậy.”

“Có thể cho em biết giới hạn đề tài được không?” Tôi rụt rè hỏi.

“Được… Vậy thì là tâm lý học.” Anh Trác nói.

Tôi vội lên mạng mở trang web về tâm lý học ra ngay lập tức, chuyện nước đến chân mới nhảy thế này, cứ làm còn tốt hơn ngồi không.



Đêm đó, quả nhiên, anh Trác kiểm tra về vấn đề tâm lý học.

Chỉ là, anh lại hỏi về áp dụng thực tiễn của tâm lý học, toàn bộ quá trình đều bảo tôi đoán, đoán xem anh muốn gì, đang suy nghĩ về tư thế nào, cực kỳ đen tối.

Sau đó, tôi vượt qua một cách xuất sắc.

Bởi vì so với anh thì tôi còn đen tối hơn.



Mấy ngày sau, tôi gặp thư ký Đinh, cô ta vẫn důng loại ánh mắt bề trên trịch thượng nhìn tôi đầy khinh miệt.

Tôi nghĩ chắc hẳn cô ta đã đoán ra được quan hệ của tôi và anh Trác, lúc trước chỉ là nghi ngờ, nhưng bây giờ thì đã khẳng định 100%.

Không biết cô ta có dùng tin tức này để uy hiếp tôi hay không, hoặc là đem chuyện này đi kể với bà chủ Trác.

Tôi đến tìm đồng nghiệp bộ phận quản lý hình ảnh hỏi xin toàn bộ ảnh của các buổi tiệc công ty những năm qua, lần lượt xem hết những người bên cạnh anh Trác, cũng không phát hiện được người phụ nữ nào có khả năng là bà chủ Trác cả.

Có lẽ thư ký Đinh cũng không biết ai bà chủ Trác đâu!

Trong hai người thư ký, nếu như nói người nào có khả năng biết Trác phu nhân là ai nhất thì có lẽ là thư ký Tống sẽ có khả năng biết hơn, dù sao thì thư ký Tống cũng là thư ký phụ trách sinh hoạt, còn thư ký Đinh phụ trách công việc.

Tôi vốn định đi hỏi nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này, cũng giống như lúc trước cứ một mực muốn đi hỏi Trác Hàng vậy.



Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc lĩnh lương sau khi vào làm tháng thứ hai, tôi tình cờ phát hiện tiền lương được tăng thêm một khoản lớn, mở phong bì ra xem xét lại phát hiện ra điểm đánh giá hiệu suất làm việc của tôi được cho điểm S.

Tại công ty của chúng tôi, điểm đánh giá hiệu suất làm việc được chia thành 5 cấp độ S, A, B, C, D, trong đó S là xuất sắc, A là ưu tú, B là bình thường, C là hơi kém, nếu ba lần đánh giá đều được C thì sẽ bị đuổi việc, còn D có nghĩa là lập tức cút ngay.

Bình thường mà nói, hầu như tất cả đều đạt điểm B, mỗi phòng sẽ có một người được A, tiêu chuẩn được S thì càng hiếm, toàn bộ công ty mỗi tháng chỉ có 2 người.

Phần thưởng nếu được hạng A là lương tháng tăng thêm 10%, phần thưởng hạng S là lương tháng tăng 20%.

Tôi rất bất ngờ vì điểm S này, ngay lập tức nhắn tin qua zalo của trưởng phòng để cảm ơn. Trưởng phòng trả lời: “Khương Kha, tất cả mọi người đều thấy rõ khả năng xuất sắc của cô, đây là điều cô đáng nhận được.”

Tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vội vàng báo tin vui này cho anh Trác.

Anh Trác nói: “Chúc mừng.”

Tôi trả lời: “Sao tiếng chúc mừng này nghe nhạt nhẽo quá vậy! Chẳng có chút cảm giác vui mừng gì, thật khiến người ta thất vọng nha!”

Anh Trác đáp lại: “Mỗi tháng anh đều phải xem bảng tính lương trong công ty.” Ý là anh đã biết cô được đánh giá S từ sớm.

Tôi hỏi: “Điểm S này có phải là đi cửa sau không đấy? Anh giành nó giúp em à?”

Anh Trác trả lời: “Là trưởng phòng của em giành cho em, nói em hoàn toàn xứng đáng, còn nói là trong nhiều năm ở công ty em là người tiếp thu nhanh và chịu khó nhất trong đám nhân viên mới vào làm.”

Tôi cười.

“Cầm tiền thưởng rồi thì tối nay mời anh ăn cơm chứ?” Anh Trác hỏi.

Tôi đang định nói được, thì mấy người trong nhóm nhỏ của tôi đã ầm ĩ đòi tôi mời cơm, tôi tiện tay chụp ảnh màn hình gửi cho anh Trác.

Anh Trác đành nói: “Làm cấp trên như anh thì thật đáng thương, ngay cả ăn cơm cùng bạn gái mà cũng bị người khác giành mất.”

“Tối mai em đi với anh!” Tôi nói.

“Em phải bù cho anh.” Anh nói.

“Được.” Tôi vui vẻ đồng ý.

Ngay tại thời điểm đó, tôi không thể ngờ tới, sau bữa cơm này sẽ có một quả bom nằm trong hòm thư của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.