Đinh Vũ Thượng là tên của thư ký Đinh.
Tôi biết anh Trác nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng không biết anh ấy có cảm nhận như thế nào khi thấy tôi phải đứng nghe mắng lâu như vậy.
Sau đó anh ấy sẽ tức giận với thư ký Đinh? Hay là anh ấy sẽ nói thẳng quan hệ giữa tôi và anh ấy? Hoặc là nói khéo rằng tôi có núi dựa bảo cô ta khách khí hơn với tôi?
Nhưng mọi chuyện tôi đoán đều không hề xảy ra, bởi vì sau khi thư ký Đinh đi vào tôi không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào.
Anh Trác không lên tiếng, thư ký Đinh cũng không nói gì.
Tôi không dám đi tới cửa nghe lén bèn nhìn về phía thư ký Tống. Thư ký Tống là người biết mối quan hệ giữa tôi và anh Trác, thấy tôi nhìn qua bèn cho tôi một ánh mắt ý bảo bình tĩnh đừng lo.
Tôi đành phải đứng yên tại chỗ đợi, đợi một mạch tới hơn một tiếng đồng hồ.
Trong phòng làm việc của anh Trác lặng yên không một tiếng động, không biết sẽ còn im lặng bao lâu nữa.
Cô Khương, cô cứ đi xuống đi! Thư ký Tống nhỏ giọng bảo: Nếu có chuyện gì tôi sẽ điện thoại cho cô!
Tôi vội vàng gật đầu nói cảm ơn rồi rón rén đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc của phòng Kế Hoạch, mấy đồng nghiệp hỏi tôi: Sao rồi? Thế nào, thư ký Đinh không làm khó cô chứ?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tôi lắc đầu: Cô ta không hài lòng về bài đăng của cô ta, nói là bài đó viết không hay lắm.
Không phải ngày đó cô ta yêu cầu đổi sao? Có đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
Tôi nhún vai: Cô ta nói tôi không có tính chuyên nghiệp, không ngăn cản cô ta sửa bài.
Người chung quanh đồng loạt bày ra vẻ mặt “cạn lời”, nhìn tôi với đủ loại ánh mắt thương hại.
Vậy làm sao giờ?
Không biết, cô ta chưa có yêu cầu gì!
Cô ta còn chưa nghĩ ra cách gì để xử lý cô hả?
Tôi ừ một tiếng ngồi xuống chỗ của mình, đưa mắt nhìn về phía máy tính. Trên màn hình, phần tin nhắn chờ trên Zalo có của anh Trác, còn có cả Trưởng phòng của tôi.
Tôi mở tin nhắn của anh Trác ra trước, trọng tâm câu chuyện vẫn còn là chủ đề lúc trước anh Trác hỏi tôi muốn ăn gì vào buổi tối, sau đó hỏi vì sao tôi không nói chuyện, tiếp đó thì không nói thêm gì nữa. Rồi tôi mở tin nhắn của Trưởng phòng thì chỉ có một câu: Sau khi về thì vào phòng làm việc của tôi một chút.
Hiển nhiên là Trưởng phòng đã biết chuyện tôi bị thư ký Đinh gọi lên, chỉ là không biết Trưởng phòng tìm tôi có chuyện gì?
Là muốn học theo thư ký Đinh mắng tôi sao? Nói tôi không xử lý tốt nội dung bài đăng?
Tôi thấp thỏm đi về phía phòng làm việc của Trưởng phòng. Sau khi tới cửa, tôi dè dặt gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: Trường phòng, anh tìm tôi sao?
Trưởng phòng đang duyệt tài liệu, nghe thấy giọng tôi thì khẽ gật đầu: Vào đi, sau đó đặt bút ký tên.
Thư ký Đinh không làm khó gì cô chứ? Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong nháy mắt đó có một loại cảm giác tên là cảm động chạy thẳng lên não tôi, mũi hơi cay, tôi lắc đầu.
Ngồi đi. Anh ấy khẽ hất cằm nhìn về phía cái ghế bên cạnh. Thư ký Đinh tìm cô làm gì vậy?
Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, chỉ là đoạn cuối cùng khi anh Trác tìm thư ký Đinh thì bị tôi chỉnh sửa một chút.
Chuyện này tôi sẽ tìm cô ta nói chuyện, nếu sau này cô ta còn gây khó dễ cho cô thì cô cứ nói cho tôi biết. Trưởng phòng dặn dò.
Tôi vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó hỏi: Trưởng phòng, chuyện này anh không trách tôi sao?
Trách cô làm gì? Trưởng phòng cười: Cấp trên bảo cô đi hướng đông thì sao cô dám đi hướng tây?
Anh ấy dừng một chút: Trong chuyện này điểm duy nhất cô không xử lý tốt chính là lúc đầu chưa nói rõ ràng, đây là vấn đề kinh nghiệm cô cứ làm việc thêm một thời gian nữa thì sẽ tốt hơn nhiều.
Anh ấy lại dừng một chút rồi nói: Nói tóm lại, trong khoảng thời gian cô ở bộ phận này có biểu hiện vô cùng tốt. Bất kể là nhóm bài đăng trên báo lần trước, hay là bài đăng trên tạp chí tuần lần này đều cho tôi thấy cô rất chăm chỉ, hơn nữa còn dám đột phá.
Cách đối xử ở đây hoàn toàn khác với trong phòng làm việc của thư ký Đinh vừa rồi, lúc tôi nói lời cảm ơn cũng cực kỳ chân thành.
Khương Kha, tổng giám đốc Trác rất coi trọng cô, tôi hy vọng cô không làm cho anh ấy thất vọng. Trong phòng làm việc, Trưởng phòng chân thành nói.
Tôi trả lời: Tôi sẽ cố gắng.