Tối thứ bảy Vương Niệm Từ như lời mình nói mấy hôm trước đưa Tâm Nghiên ra ngoài một chuyến.
Ở trên phòng mình, Tâm Nghiên lục tung tủ quần áo một hồi lâu rốt cuộc cũng chưa tìm được cái nào vừa ý.
Cô chưa biết được con hàng kia là đưa cô đi đâu a~
Để bản thân mình an toàn tuyệt đối, mấy lễ phục bó sát gì đó Tâm Nghiên khinh thường không nhìn tới, cuối cùng đưa tay cầm lấy chiếc váy xanh lục dài đến đầu gối. Cứ như thế này nếu có nguy hiểm thật cô cũng dễ co giò bỏ chạy.
Lúc Tâm Nghiên ngồi vào xe mới để ý người lái xe là trợ lý của Vương Niệm Từ, còn anh thì ngồi đằng sau, vẫn tranh thủ xem tài liệu.
Tâm Nghiên thấy thế chỉ âm thầm tặc lưỡi, làm tổng tài cũng có sướng gì đâu, khổ gần chết. Thế mà khi cô xem phim thấy mấy ông tổng tài bỏ bê công ty, ngày ngày trêu đùa gái mà công ty cứ như bị biến hóa chỉ có ngày càng đi lên chứ không bao giờ bị tụt xuống.
Cmn Mary Sue là đây chứ đâu.
Vương Niệm Từ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đầu anh hơi ngẩng đối diện với cô: Có chuyện gì?
Tâm Nghiên đang nhìn lén thì bị phát hiện, cũng gọi là có chút chột dạ, mà không lớn lắm bình tĩnh nói: Nay anh đưa tôi đi đâu vậy?
Vương Niệm Từ chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ: Sắp tới nơi rồi.
Nhưng đang đi đâu vậy? Cũng không phải mang tôi đi bán lấy tiền đấy chứ?
Cứ như đọc được ý nghĩ của cô, Tâm Nghiên thấy khóe miệng Vương Niệm Từ hơi cong lên: Cô nghĩ tôi định mang cô đi bán sao? Nói đoạn lại dùng cặp mắt như tia lade không chút ngần ngại quét qua người cô từ trên xuống dưới một lượt: Cô đang tự đề cao mình quá rồi. Tin tôi đi, bán cô cũng không ai mua đâu.
Tâm Nghiên bị đả kích nặng nề tức đến suýt hộc máu.
Con mẹ nó, bà mày rất có giá được chưa???
Cô dùng ánh mắt như nhìn quỷ nhìn Vương Niệm Từ xong quay phắt đầu nhìn ra ngoài cảnh đêm bên cửa sổ. Trong miệng lại thầm mắng Vương Niệm Từ là người có mắt mà như mù.
Vương Niệm Từ đối với phản ứng của Tâm Nghiên trong lòng sinh ra chút thoải mái, nhìn đi mọi lần đều là cô chọc tức anh không...
Suốt quãng đường Tâm Nghiên làm một bộ bà đây không muốn nói chuyện với ngươi nên trên xe không khí một mực im lặng, nhưng lại không có chút bức bối nào bởi người đàn ông đang ngồi cạnh cô kia tinh thần rất phấn chấn.
Chờ khi xe dừng bên ngoài khách sạn, Vương Niệm Từ mới cất tập tài liệu vào trong túi đựng, quay người xuống trước, còn định ga lăng mà giúp cô mở cửa xe ai ngờ cái người phụ nữ không biết điều kia đã tự bước xuống rồi.
Uổng công ông đây...
Tâm Nghiên đi theo Vương Niệm Từ lên tầng 5 của khách sạn, nơi đây đang diễn ra buổi đấu giá từ thiện. Cô hai mắt oán hận nhìn Vương Niệm Từ, đi từ thiện thì nói đi từ thiện đi làm cái gì mà ra vẻ thần thần bí bí.
Sớm biết đi tới chỗ như thế này Tâm Nghiên đã mặc quần áo cho thoải mái, cô còn tưởng con người này dẫn cô đi dự tiệc gì gì đó chứ.
Vương Niệm Từ đi trước, Tâm Nghiên rất thức thời ngoan ngoãn đi theo anh vào hội trường. Nơi này người qua lại cũng nhiều, mấy ông lớn có máu mặt thi thoảng cũng xuất hiện, lại cùng Vương Niệm Từ nói mấy câu khách sáo cho có.
Vương Niệm Từ ngồi vào hàng ghế đầu tiên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tâm Nghiên bảo cô ngồi cạnh mình. Tâm Nghiên vừa ngồi xuống đột nhiên lại phát hiện ra một người quen.
Cô gái mặc bộ lễ phục màu đỏ ôm ngực, làn da trắng muốt của cô ta tự nhiên cũng được nổi bật. Gương mặt được trang điểm vô cùng tinh xảo, rất có phong cách của người có tiền, cùng với khí chất lúc xuất hiện trước cửa nhà Tâm Nghiên như hai người khác nhau, cứ như cảm nhận được cái gì Đồng Hiên cũng quay lại.
Tâm Nghiên sao cô ở đây? Đồng Hiên không nghĩ ở đây lại gặp được Tâm Nghiên, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc, sau lại nhìn thấy Vương Niệm Từ một tia oán hận xẹt qua đáy mắt, rất nhanh liền đổi thành thanh âm dễ chịu: Anh Niệm Từ lâu lắm không gặp.
Kết quả là Vương Niệm Từ quay sang, nhìn thấy Đồng Hiên mi tâm anh hơi nhíu, nhưng giọng nói không tính là khó nghe: Chào em. Vừa nói xong cũng đột ngột nắm lấy tay Tâm Nghiên cứ như đang chứng minh cho Đồng Hiên thấy bọn họ rất hạnh phúc.
Tâm Nghiên gương mặt cứng đờ, người không nhúc nhích chỉ chửi thầm Vương Niệm Từ mấy trăm lần trong đầu.
Đồng Hiên nhìn thấy một cảnh này sắc mặt cô ta khẽ biến đổi, bàn tay đang để bên kia người cũng tự động nắm chặt lại, thần sắc tàn độc.
Đây không phải là Vương Tổng sao? Hôm nay gặp anh ở đây thật quý giá quá. Tầm mắt Tâm Nghiên hơi chuyển liền thấy trước mặt xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen, nở nụ cười đầy ôn hòa bắt tay với Vương Niệm Từ.
Vương Niệm Từ rất lịch sự, dù chỉ là xã giao anh cũng đứng dậy theo đối phương: Chào Dạ tổng, thật trùng hợp.
Dạ Khiêm tiếp tục mỉm cười nhìn sang Tâm Nghiên: Phu nhân của Vương tổng đúng là rất đẹp.
Vương Niệm Từ cũng không phủ nhận chỉ gật đầu: Cảm ơn lời khen ngợi của Dạ tổng.
Dạ Khiêm như thế nào trước khi đi còn quay lại nhìn cô đuôi mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Mẹ nó không có thiện ý a...
Tâm Nghiên tâm tình không tốt lắm, cô cảm thấy người Dạ Khiêm này tâm tư ác độc, không nên tiếp xúc nhiều.
Vương Niệm Từ, anh ta là ai vậy? Tâm Nghiên quay sang muốn cùng anh tán gẫu một chút, ai biết gương mặt anh từ bao giờ lại trầm xuống, một bộ dạng người lạ chớ tới gần.
Hừ... đừng tưởng ông không biết ngươi vừa liếc nhìn vợ ông nhé!