#19
Vương Niệm Từ không hiểu sao cứ nắm chặt tay Tâm Nghiên khiến cô vô cùng khó chịu, đã thử giật ra hai lần nhưng không thành, cô nhất quyết mặc kệ.
Phát điên cái gì thì phát điên nốt đi.
Người bán đấu giá đã lên đài, Tâm Nghiên nhìn thấy ánh mắt Vương Niệm Từ cứ luôn nhìn về phía bên cạnh, lén lút bĩu bĩu môi khinh thường.
Thấy chưa, anh ta bị người ta lừa dối đến vậy mà vẫn có thể yêu đương tiếp được, a, lại còn nhìn nhau đắm đuối thế kia nữa.
Tâm Nghiên thấy sắp đến thời điểm bắt đầu đấu giá, đưa tay còn lại giật giật gấu áo của Vương Niệm Từ nói nhỏ: Bắt đầu rồi.
Vương Niệm Từ quay lại sâu kín nhìn cô một cái, nghĩ thầm, tôi mới nhìn người đàn ông của cô một cái cô khó chịu cái gì. Thái độ khó chịu hất tay cô ra.
Tâm Nghiên: ... Cmn, cứ như bà nắm tay ngươi không bằng, đồ nhân loại khó hiểu.
Lúc này hội đấu giá đã bắt đầu, Tâm Nghiên cũng không tiếp tục lườm Vương Niệm Từ nữa. Toàn bộ hội trường rơi vào yên tĩnh, Tâm Nghiên nhìn lên đài thấy vật đấu giá đầu tiên đã được mang lên.
Đấu giá lần này phần lớn đều là một chút trang sức, với ít đồ vật tranh ảnh cổ, cũng không có chút mới lạ nào. Tâm Nghiên che miệng kín đáo ngáp dài, quay đầu lại phát hiện Đồng Hiên vẫn đang nhìn mình. Tâm Nghiên thiếu chút nữa chửi bậy, mẹ nó mất hình tượng rồi nha.
Đồng Hiên nhếch mép cười khinh thường, ánh mắt nhìn thẳng vào Tâm Nghiên, đây rõ ràng là dành cho cô nha.
Tâm Nghiên không buồn chấp vặt với Đồng Hiên tầm mắt chuyển đến bên cạnh người cô ta liền thấy người đàn ông là Dạ tổng kia. Tâm Nghiên mới nhìn một lúc đã thấy người này giơ bảng mấy lần, thứ đồ cổ thấp giá kia lại bị anh ta trả giá gấp 10 lần giá trị ban đầu.
Đúng là người có tiền sinh hoạt khác hẳn.
Lại nhìn đến tay Đồng Hiên đang đặt trên đùi Dạ Khiêm, Tâm Nghiên cũng tự dưng hiểu được lý do tối nay con mụ kia lại vênh váo đắc ý như vậy.
Thì ra đã tìm được kim chủ mới...
Tâm Nghiên đang suy nghĩ, trên đầu từ bao giờ xuất hiện thêm một bàn tay xoay đầu cô lại. Tiếp đến nghe giọng người đàn ông nói chuyện: Cô có thích thứ gì hay không?
Trong lòng Tâm Nghiên sinh ra chút kinh ngạc lại đề phòng nhìn Vương Niệm Từ: Nếu thích sẽ được sao?
Ừ. Vương Niệm Từ gật đầu xoay xoay tấm bảng trên tay.
Nâng mắt nhìn chiếc vòng cổ vừa lấy ra được chiếu cận cảnh trên màn hình máy chiếu, Tâm Nghiên tùy ý chỉ: Tôi thích cái kia.
Vương Niệm Từ theo đó cũng nhìn lên, mày anh hơi chau lại: Mắt thẩm mỹ của cô thì ra lại tệ như vậy.
Là mắt thẩm mĩ của tôi tệ hay là anh không có tiền? Tâm Nghiên trừng mắt nhìn Vương Niệm Từ không muốn bị anh lấn nước.
Lúc này trên bục người đấu giá đã bắt đầu hô hoán giới thiệu về đồ vật đấu giá lần này: “Chiếc vòng cổ đã được nhà thiết kế phải mất mười năm mới có thể hoàn thành, trên mặt vòng có khảm 300 viên kim cương quý giá.”
Vương Niệm Từ ngồi bên cạnh mắt vẫn nhìn lên màn hình nhìn ngắm chiếc vòng cổ kia nói lời thật lòng: “Thứ này cô đeo không hợp.” Vợ anh phải hợp với những thứ quý giá hơn mới phải.
“Giá khởi điểm là 5 triệu.”
Tâm Nghiên cũng đến quỳ, không thể phản bác được gì nên lặng lẽ ngước mắt nhìn thẳng. Mấy thứ như trang sức gì đấy cô đều có đủ, không phải là thiếu thốn gì, nhiều món đồ đẹp hơn thứ trên kia cô cũng đã từng nhìn qua. Nhưng là Vương Niệm Từ nói sẽ mua cho cô nên cô mới thử một chút, ai ngờ con hàng này cứ như đang chơi đùa cô vậy.
Biết thế đã không cùng anh ta đến chỗ này.
“Vị phu nhân số 11 ra giá 7 triệu, còn ai đưa ra giá cao hơn không ạ?”
“Tôi 7 triệu 500 nghìn.” Người đàn ông ngồi hàng ghế thứ ba giơ bảng.
Người đấu giá tiếp tục hò hét: “Còn ai nữa không?”
“Tôi 8 triệu.” Một vị phu nhân lắm tiền nhiều của giơ bảng.
Tâm Nghiên rất có khí chất của một ngọn nến đang âm thầm phát sáng, mẹ nó cô đây luôn mờ nhạt như vậy hay sao? Liếc mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, hình như anh vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, cô rất không hợp với thứ đồ kia, tấm bảng từ lúc bắt đầu đấu giá đến giờ chưa được một lần nào giơ lên.
“Tôi 15 triệu.” Giá trị của đồ vật vẫn tiếp tục tăng đều, người đấu giá mặt mày cứ như nở hoa, càng bán được giá cao ông ta sẽ càng được hưởng nhiều hoa hồng.
“Vị tiên sinh này ra giá 15 triệu, còn ai cao hơn không?”
“Tôi 20 triệu.” Tâm Nghiên để ý thấy người tên là Dạ Khiêm kia giơ lên tấm bảng, bên cạnh là Đồng Hiên, gương mặt nhỏ nhắn ánh bừng lên ý hạnh phúc, đột nhiên lại quay người về phía Tâm Nghiên có ý khinh thường. Đồng Hiên để ý rất rõ, từ đầu đến giờ Vương Niệm Từ vẫn chưa mua cho Tâm Nghiên cái gì, trong lòng cô ta hân hoan cảm xúc, cái người tên Tâm Nghiên kia đúng là rất tội nghiệp.
Tâm Nghiên chỉ hướng Đồng Hiên mỉm cười ý tứ xa cách không muốn nói chuyện. Được rồi, đều là phụ nữ cô hiểu cô ta đang huênh hoang cái gì, có người đàn ông chịu chi nhiều tiền ra như vậy vì mình đúng là nên có chút tự đắc.
Hơn nữa, bên này Vương Niệm Từ còn chưa chịu mua cho cô cái gì, cô ta biểu hiện vui vẻ là phải. Tâm Nghiên hoàn toàn không ý kiến, một kiểu phó mặc, cô ta nghĩ gì thì nghĩ lại cái đó đi, bà đây sao có thể quản được người khác nghĩ gì chứ?
“Phu nhân Vương tổng, cô không thích chiếc vòng cổ kia sao?” Người đàn ông một bên giơ bàng, một bên thì ngó đầu ra nói chuyện với Tâm Nghiên đang ngáp đến hăng say.
Vương Niệm Từ đâu nghu mà không hiểu ra ý tứ của Dạ Khiêm, anh thờ ơ nhìn Dạ Khiêm một cái rồi mới nhìn sang Tâm Nghiên, giọng nhẹ nhàng: “Vợ, em có thích thứ kia hay không?”
Tâm Nghiên vốn không ưa cái người đàn ông kia, đương nhiên rất hợp tác với Vương Niệm Từ lắc đầu: “Cái thứ kia ở nhà em tùy tiện bán một chiếc vòng đi cũng mua về được mấy chục cái.”
Dạ Khiêm: “…” Ý cô ta là cô ta không thích chiếc vòng này hả?
Đồng Hiên: “...” Ý cô ta có phải là cô ta có quá nhiều vòng không?
Tâm Nghiên: Ý bà là nhà bà rất nhiều tiền đấy có hiểu không? Ý bà là chồng bà bình thường rất chiều bà đấy, các người có hiểu không?
___