Chồng Ma Của Em

Chương 410: Chương 410: Bóng bay da người




Biển người mếnh mông, tôi vẫn có thể thoáng cái nhìn thấy ánh.

Kí ức đã nói rằng phải quên đi, nhưng vẫn cứ nhớ lại;Tõ ràng cố gắng luyện tập như vậy để quên đi, những kí ức lại rõ nệt khắc cốt ghi tâm như vậy, những,gì chúng ta từng trải qua, từng chút từng chút một, im bặt trong’lòng, khơi lên muôn vàn cơn sóng dữ.

Tôi nhịn không khóc, khit mũi, đổi chủ đề câu chuyện: “Quả thự#âm khí ở đây rất nặng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm Si Mị bọn họ thôi.”

“Được” Anh trả lời.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn đi, đột nhiên Lãnh Mạch lại nói: ‘Kiống ngờ khẩu vị của em lại nặng như vậy”

“Hả?” Tôi nhìn anh đầy thắc mắc.

Anh đáng nhìn quả bóng bay của tôi: “Em thích da bụng`người làm thành bóng bay à?”

Da bụng người?!

Mẹ ơi!

Tôi vội vàng buống tay, Lãnh Mạch lại bắt lấy sợi dây của bóng Báy, vẻ mặt cười như không cười nhìn tôi: “Quả’bóng bay này không chỉ dùng đa›bụng con người làm thành, bên trong chứa sinh hồn, thậm chí là con người, ngẫu nhiên bảñ-cho quỷ quái khác, quỷ quái khác sẽ bóp nổ quả bóng bay, sấu đó ăn sinh hồn bên trong, hoặc là người sống,em không muốn xem thử trong⁄quả bóng bay của mình chứa gì sao?”

Chứa người? Chẳng trách quả bóng bay lại lớn như vậy!

“Tôi không hứng thú với cái này, một chút cũng không hứng thú!” Tôi liên tục xua tay, trước kia còn cảm thấy chợ quỷ này chấcó gì đáng sợ, người bán hàng rong cũng rất niềm nở, bây giờ tôi rút lại lời nói này! Cả người tôi “đều nổi hết da gà lên rồi!

Lãnh Mạch thấp giọng cười: “Vật nhỏ, dám lấy quà của ñười khác tặng mà không dám giữ sao? Không chừng trong quả bóng bay này có người sống, chẳng phải em lại cứu được một mạng người rồi saớ; nếu như thả bay đi mất, vậy người đó thật sự sẽ chết”

Tôi ôm lấy cánh tay, có lẽ là nét mặt của tôi vừa sợ vừa muốn cứu người đã chọc cười anh, Lãnh Mạchcười phá lên, thủ:hút không ít quỷ quái xung quanh đều quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, nếu như bị quỷ quái Khác phát hiện ra chúng tôi là ngườ? vậy thì hoàn tớàn tiêu đời rồi, tôi nhanh chóng tứmn lấy cánh tay anh, kéo anh chạy một mạch ra kHồi nơi quỷ quái tập trung đông đúc, chạy vào kh.rừng nhỏ cạnh chợ phiên.

Mặc dù tôi chỉ chạy một’đoạn đường ngắn, nhưng cảm cúm khiến tôi hơithở dốc: “Anh bóp nổ bóng bay xem thử đi”

Lãnh Mạch lại không phát ra tiếng động nào.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầư ñhìn anh, anh đang cúi đầu mặt đầy ngơ ngác, tôi nhìn theo hướng mắt của anh, anh đang nhìn tay tôi đang nắn1cánh tay của anh, lúc này tôi mới phản ứng lại,nhanh chóng buông ra, lúng túng kéo kéo khóe miệng: “Hừm, anh có đang nghe tôi nói không?”

Anh nhìn về pHía tôi, ánh mắt mờ mịt như phủ đầy sương mù: “Nhiều ngày như vậy rồi, đây là lần đầu tiên em chủ:động chạm vào tôi”

“….” Đừng nói nhữngTời dễ khiến người ta hiểu lầm nhữ vậy được khôrìg? Đây mà gọi là chạm cái gì chứ, tôi chỉ kéo †ay.anh chạy ra mà thôi, rất bình tñường mà, anh nói.như vậy, ngược lại khiến tôi không biết phải làm Sao.

Anh nói xong thì như không có chuyện gì vậy, đem quả bóng bay đặt trên mặt đất, sau đó kêu tôi lùi ra sau, ngón tay anh khẽ động, khí lạnh cứa nổ quả bóng baf#;bóng bay nổ phát ra tiếng bùm rất lớn, bên trong+ỏa ra một làn khói trắng.

Những quỷ quái trong chợ nghe thấy tiếng động cũng không hề cảm thấy lạ, cho rằng tôi và Lãnh Mạch ở đây chuẩn bị ăn thiẾngười.

Nghĩ thôi cũng sởn cả tóc gáy.

Khói trắng dần dần tan đi, ở giữa quả bóng bay vừa phát nổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con.người, cái bóng dáng này trông quen thuộc qúá……

Đây chẳng phải là Tôn Xảo Xảo hay sao?!

“Tôn Xảo Xảo?fTôi kinh hãi há to miệng ra.

Khói trắng hoàn tøàn tan đi, bóng dáng cũng hoàn toàn rõ rệt, chính là Tôn Xảo Xảo!

Tôi nhánh chóng chạy qua đó kiểm tra thử, Tôn Xảo Xảo-ồm lấy người không hề động đậy, tôi thăm dò mũi của cô ấy, mây quá, vẫn còn sống, nhớ đến lúc nãy suýt nữa tôi đã thả bay đi quả bóng hại chết“Tộn Xảo Xảo thì liền nghĩ mà sợ, nhịn không được4/ö ngực mình: “Lãnh Mạch, không thể không nói, ¿ó lúc anh thật sự rất có khả năng dự đoán”

“Em cũng sẽ khen tôi sao? Tôi nhận không nổi” Lãnh Mạch nói lẩm bẩn; Tôi lật người Tôn Xảo Xảo lại, bên miệng của cô ấy còn sót lại vết máu, có lẽ là máu của lúc trước chạy ra đây cắn người, những tại sao cô ấy lại bị chứa ở bên trong quả bóng bay?

“Đồng Đồng xem túi áo của cô ấy” Hồng Hồng nói: Trong túï;áo của Tôn Xảo Xảo lộ ra một góc của mảnh giấy; tôi rút mảnh giấy ra, bên trên dùng chữ màu đỏ để viết: một mạng đổi một mạng. ⁄ Một mạng đổi một mạng……

Trên bức tường trorìg,phòng ngủ của Tôn Xảo Xảo cũng từng dùng tnáu để viết câu này, rốt cuộc đây là ý gì? Mạng đủa ai đổi mạng của ai?

“Lễ tế bái sắp.bắt đầu rồi, cứ để Tôn Xảo Xảo ở đây trước đấz Lãnh Mạch nói.

“Để ở đây, cô ấy €òn có thể sống lại không?”

Xung quanh toàn là quý.quái, tôi không yên tâm lắm.

“Em không yên tâm cũñg phải yên tâm, bây giờ Tôn Xảo Xảo có thể sống §ót mà được cứu ra, chắc chăn là do đối phương đã bắt đi người khác, em nghĩ xem, đối phương sẽ-bắt ai đi”

Lãnh Mạch nói.

Tôn Xảo Xảo sống sót, một mạng đổi một Tôn Viễn Phàm!

Tiêu rồi!

“ý của anh lã Tôn Viễn Phàm thay thế cho cái chết của Tôn Xảo Xảo!” Tôi nhảy lên.

Lãnh Mạch gật đầu: “Người này dụ dỗ em đến chợ quỷ, đúng lúc tại gặp phải lễ tế của chợ quỷ, không khó để đoán#à được, người này nhất định là muốn gây chuyện trên lễ tế, không chừng, Tôn Viễn Phàm chínhà vật tế sống”

Tôn Viễn Phàm là vật tế sống……

Không được, Bây giờ lập tức phải đến lễ tế tìm Tôn Viễn Phàm; còn có Sỉ Mị, cứng không biết đã biến mất đi đâu rồi.

Nhưng Tôn Xảo Xảo.phải làm sao?

Tôi nhìn Tôn Xảo Xảo hôn mê bất tỉnh, suy nghĩ, nói với Hồng Hồng: “Hống Hồng, cô ở lại đây bảo vệ cô ấy”

“Không được! Nếu tôi ở lại đấy, sau đó xảy ra chiến đấu thì cô phải làm thế nàø!” Hồng Hồng từ chối, dù sao cô ấy là sức chiến đấu mạnh nhất của tôi.

Tôi cắn*Èăng: “Không sao đâu, tôi sẽ nghĩ cách hóa giảf`mối nguy hiểm, huống hồ, có lẽ một lúc nữa là &ó thể gặp được Sỉ Mị rồi, có Si Mị ở đây tôi sẽ Không thể bị thương”

“Nhưng nếu nhữ bây giờ tôi đi ra, Lãnh Mạch chắc chăn sẽ nhận ra, hậu chiêu mà cô giấu sẽ bị Lãnh Mạch phát hiện ra, Lãnh Mạch người này không thể tin tđởng, nói không chừng anh ta sẽ cảng thêm lợi dụng cô đó!”

“Không sao đâu, chuyện đã đến nước này, những việc này không còn gì pHải bận tâm thêm nữa”

Hồng Hồng còn Thuốn nói gì đó,nhưng tôi đã quyết định, Hồng Hồng nói muốn cô ấy ở lại đây cũng được, bắt buộe phải khiến cho Lãnh Mạch không phát hiện ra, tồi không cần biến thành đôi mắt màu đỏ cũng có thể tách ra với cô ấy, tôi suy nghĩ, nói với Lãn:Mạch: “Đột nhiên tôi muốn đi vệ sinh, anh điqua kia đợi tôi.”

Lãnh Mạch nghỉ ngờ nhìn vào mắt của tôi, tôi ôm lấy bụng ra vẻ như rất gấp, añl không hỏi gì, đi trước qua đó rồi.

Anh vừa rời đi tôi liền kêu Hồng Hồng tách rời ra từ cơ thể của tôi, giao kiếm Trảm Thi cho Hồng Hồng, dù sao tôi có thể biến thành mắt đỏ, sau đó thỲ có thể rút xương ra chiến đấu rồi, Hồng Hồng dặrdò tôi nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cẩzthận Lãnh Mạch, tôi không nói nhiều, giấu Tôn Xảo Xảo sau thân cây, rồi đi ra.

Lãnh Mạch ở phía trứớc đợi tôi, dùng cằm hất về phíấ trước chỉ: “Đó chính là đài tế lễ.”

Tôi nhìn ffleo, đài tế lễ ở fợi chợ phiên cao nhất phía trướózchúng tôi đi vế hướng đó, cần phải bước lên bậ€’thêm đá xanh đến nơi cao nhất, mới có thể nHĩn thấy đài tế lễ/dưới thang gác có vài tên nhóc đuỷ đang níu lấy ñgười qua đường muốn lên bậc thệm mà bán hoa hồng, bọn nhóc đó cũng níu lấy:ống quần của Lãnh Mạch: “Anh trai anh trai, mua đóa hoa hồng tặng cho bạn gái xinh đẹp của anlrdi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.