Nhóc quỷ nói xong, Lãnh Mạch lập tức nhìn qua và hỏi ý tôi băng nét mặt vô cùng thiện lành.
“Nhìn tôi làm quái gì?!” Tôi giận dữ trợn mắt với anh.
“Thăng nhóc bảo tôi mua hoa hồng cho em, tôi phải hỏi cấp trên của mình có đồng ý không chứ?” Anh nhoẻn miệng cười vô cùng quyển rũ.
Thôi bỏ đi, đâu phải tôi chưa từng thấy dáng vẻ tàn bạo vô tình cáu kỉnh đến mức thối nát thật sự của anh.
Tôi chẳng đành để anh mất mặt, nhường cho anh bậc thang.
“Ây, cô ấy không cần hoa hồng não người này, các người bán cho người khác đi.” Lãnh Mạch ở đăng sau cố tình nói lớn giọng cho tôi nghe.
Hoa hồng não người…
Biết lắm mài! Chợ quỷ làm gì có hoa hồng bình thường!
“Anh ơi, mua một cành đi.” Nhóc quỷ vần dây dưa Lãnh Mạch, đồng thời còn thêm hai nhóc khác ôm lấy chân anh.
Lãnh Mạch là người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh nói chuyện với nhóc quỷ chỉ vì muốn trêu chọc tôi, nhưng nếu ôm đùi sẽ phạm vào căn bệnh sạch sẽ của anh. Nét mặt anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng, nhóc quỷ chìa hoa hồng cho anh. Không đợi anh nổi điên, một bóng người thình lình xuất hiện sau lưng nhóc quỷ, giật mạnh hoa hồng và ném xuống đất, dùng chân hung hăng giâm nát. Sau khi người đó nhấc chân lên, dưới đất chỉ còn một bãi máu me.
“Còn ở đây dây dưa nữa, có tin tao bóp chết bọn mày không?!” Người đàn ông nọ hung dữ quát lên với đám nhóc quỷ.
Đám trẻ bị cậu ta dọa sợ, khóc lóc chạy mất. Mấy Tôi vừa mừng vừa sợ nhìn cậu ta: “Si Mị!”
Không ai có tóc đỏ cả, Sỉ Mị rạng rỡ lóa mắt như vậy, cho dù đeo mặt nạ thì tôi vân nhận ra.
Chẳng ngờ gặp nhau ở nơi này, tôi nhảy khỏi bậc thềm rồi chạy đến bên anh ta: ‘Sao anh lại ở đây? Anh bị thương ư?”
Trên mu bàn tay trái của cậu ta có một vết cắt rất sâu, tuy đã dùng vải băng nhưng vẫn nhìn thấy máu chảy, tôi lập tức năm lấy tay anh ta xem xét: “Anh có bị thương nặng lắm không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đồ ngốc, em quan tâm tôi đó ư?” Si Mị hỏi một đăng trả lời một nẻo.
“Đương nhiên là tôi quan tâm anh!” Tôi nhìn anh ta mà chẳng nói gì.
Ánh mắt anh ta đột ngột trở nên sâu thảm, trở tay kéo tôi vào lòng. Lãnh Mạch ở phía sau kéo ngược cổ áo tôi về, Sỉ Mị nhíu mày: “Anh muốn gì hả?”
“Chạm vào người phụ nữ của tôi ngay trước mặt tôi, tôi phải hỏi xem anh muốn gì mới đúng.” Lãnh Mạch duõi tay cuộn tôi vào lòng, nhướng mày như kiểu đang ra oai với Si MỊ.
“Ô, người phụ nữ của anh à? Lãnh Mạch, anh bị choáng đầu mất trí hay hư não thế, không thấy cô ấy phản cảm với mình sao? Chẳng biết anh lấy đâu ra mặt mũi để nói mấy câu này” Si Mị cười khẩy.
Lãnh Mạch nhìn tôi “Lãnh Mạch, buông tay.’ Tôi nói.
Lãnh Mạch tạm dừng vài giây, nới lỏng tay ra.
Tôi chạy đến cạnh Si Mi, không nhìn Lãnh Mạch thêm lần nào: “Đừng âm ï nữa, lo chuyện chính đi”
Sỉ Mị dùng ánh mắt khiêu khích đáp trả Lãnh Mạch rồi mới nói cho tôi nghe: “Tôn Viễn Phàm bị Địa Tạng đưa đi rồi.”
“Cái gì? Địa Tạng?!”
“Đúng vậy.”
Sỉ Mị nói răng Tôn Viên Phàm đã sớm đến tìm tôi, nhưng vì tôi bị cảm lạnh nên Si Mị không gọi. Tôn Viên Phàm nói Tôn Xảo Xảo đột nhiên trở nên khác thường, cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn nói mê nói sảng, nhà anh ấy cũng trở nên tối om, dù làm thế nào nắng cũng không chiếu vào được. Anh ấy nhờ Si Mị đến xem giúp, Sỉ Mị đi ngay, sau khi đến nơi thì bị hai ác quỷ tấn công. Trong lúc Si Mị đối phó ác quỷ, Tôn Xảo Xảo thoát khỏi xích sắt, cắn người nhà bị thương rồi chạy trốn.
Nghĩ đến những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn bên nhà Tôn Viên Phàm, tôi chỉ biết câu nguyện cho cảnh sát tới kịp lúc, cứu được người nào hay người nấy.
“Sau đó thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Sau đó thì đến đây” Si Mi chỉ đài tế trên cao: “Tôi và Tôn Viễn Phàm đuổi theo Tôn Xảo Xảo suốt cả đoạn đường, Địa Tạng xuất hiện rồi đưa Tôn Viễn Phàm đi.
Tốc độ chạy của ông ta chẳng ai sánh băng, tôi đoán Địa Tạng sẽ xuất hiện ở lễ tế nên luôn chực chờ ở đây, không ngờ lại gặp được em.”
Sỉ Mị cố tình không nhắc đến Lãnh Mạch, hai người họ đúng là khiến người ta không nói nổi câu nào. Tôi lắc đầu: “Chúng tôi tìm thấy Tôn Xảo Xảo ngay trên khí cầu da người, bây giờ chỉ còn Tôn Viên Phàm, mau đến đài tế thôi.”
“Được.’ Si Mị đáp rồi theo tôi lên hai bậc thêm, cậu ta ngoảnh đầu nhìn Lãnh Mạch: “Ở đây chẳng còn việc gì cho anh, quý ngài Lãnh Mạch, anh lo việc của mình đi”
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Lãnh Mạch nhìn chăm chăm lưng mình. Tôi nhắm nghiền mắt, căn môi, tạm dừng vài giây chẳng nói gì, sau đó bước lên phía trước.
Sỉ Mị nhanh chóng bước lên, sóng vai bên cạnh tôi, trái lại Lãnh Mạch không có tới.
“Sao Lãnh Mạch lại ở cùng với em thế?” Si Mị hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Chuyện dài dòng tôi không muốn kể, nhưng nếu không nhờ anh ấy giúp đỡ thì tôi chẳng thể nào đến được chợ quỷ, có phải tôi hơi tuyệt tình không?”
“Tuyệt tình? Thế mà gọi là tuyệt tình à? Đồ ngốc, đầu óc em hỏng rồi phải không? Ngầm lại những gì anh ta làm với em, em chỉ không để ý anh ta thôi, nếu bảo đấy là tuyệt tình, vậy hành động của anh ta gọi là gì?
Thôi bỏ đi đừng nghĩ nữa, tôi gãi gãi đầu.
Dường như lê tế sắp bắt đầu, có không ít những gã đeo mặt nạ quỷ quái đang bước lên bậc thầm. Sỉ Mị nói đây là lễ tế băng người sống hiếm thấy ở chợ quỷ.
Trong buổi lễ, bên đứng ra tổ chức sẽ cung cấp người sống, thông qua lê cầu nguyện thân linh quỷ quái để có được sức mạnh phi thường, sau đó sẽ băm người sống ra ăn, chia thịt người cho từng kẻ tham gia lê tế, quỷ quái ăn ngay trước mặt mọi người, dập đầu cảm †ạ, mãi đến khi người sống bị ăn sạch thì buổi lễ mới kết thúc.
Tôi nghe mà lạnh sống lưng: “Vậy tức là ma quỷ ở đây toàn ăn thịt người ư?”
Sĩ Mị nhìn tôi: “Sợ rồi hả?”
“Tôi… tôi không có sợ! Tôi chỉ đang nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì, liệu có phải mấy trăm loài quỷ ở thành phố này đều sẽ đến tấn công chúng ta không?”
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, đám quỷ cười nói đi ngang qua, bọn chúng đang thảo luận xem nên ăn thịt người như thế nào, chỉ nghe thôi mà tôi đã cảm thấy ghê tởm buồn nôn chứ đừng nói lát nữa thấy tận mắt, day tận tay.
Sỉ Mị vuốt căm: “Những gì em nói đúng là đáng phải cân nhấc, không đi cũng đã đi rồi, chúng ta đành tùy cơ ứng biến thôi.”
Trước mắt chúng tôi cũng không có cách nào, Hồng Hồng quan trọng nhất lại đi bảo vệ Tôn Xảo Xảo.
Mất đi Hồng Hồng tương đương với việc tôi đánh mất lá bài tẩy, vì vậy mà cảm thấy căng thẳng.
“Đừng sợ, dù xảy ra chuyện gì, tôi đêu sẽ bảo vệ em chu toàn” Si Mị nói.
Dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ em chu toàn…
Những lời này, đâu phải người đàn ông nào đó chưa từng nói.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Tôi bất giác ghì vai trái của mình.
Si Mi bỗng nhiên vươn tay, một tay ôm tôi vào lòng, tay còn lại ôm chặt eo không cho tôi giấy dụa. Anh ta nói với tôi: “Tôi không cần cơ hội thứ hai để đông sơn tái khởi thống trị thế giới này, sao có thể giâm vào vết xe đổ của gã đàn ông kia chứ. Em cứ giao hết mọi thứ cho tôi, tôi nói rồi: Em sống thì tôi sống, em chết tôi cũng chết theo.”
Em sống thì tôi sống, em chết tôi cũng chết theo…