Chồng Ma Của Em

Chương 295: Chương 295: Cậu ấy là người đàn ông của tôi




Vậy nên Lãnh Mạch lấy tôn nghiêm và tính mạng của bậc chí tôn ra để thê răng tình cảm mà anh ta dành cho tôi không pha tạp bất kỳ thứ gì khác, là ý này phải không?

Tâm trạng của tôi thoáng chốc tốt hẳn lên như mây đen xua tan le lói những quầng sáng, bà già sống mấy trăm năm như Minh vương chắc chẳn không thể ngờ được răng Lãnh Mạch lại giở trò chơi chữ với mình, ha hat Tôi vội vàng mặc quần áo, đeo giày chạy ra ngoài, không dám để Minh vương đợi lâu Lãnh Mạch và Minh vương đang ở dưới tâng, sau khi tôi ra ngoài liền gật đầu khom lưng liên tục xin lỗi Minh vương với vẻ giả tạo, lại còn len lén liếc nhìn Lãnh Mạch, anh ta cũng len lén nhếch mép cười nhạt với tôi, hai người chúng tôi giống như đang vụng trộm vậy, trông thật buồn cười.

Minh vương đang măng với Hàn Vũ: “Hàn Vũ, cậu xem cả ngày cậu rảnh rồi không có gì làm quá nên nghiên cứu mấy loại thuốc vớ vẩn kia đúng không, có phải cậu muốn làm một chân sai vặt ở chỗ Minh Uyên Thâm không hả?”

Chỗ Minh Uyên Thâm là nơi nào tôi không biết, nhưng chắc chản nơi đó rất đáng sợ, vừa nghe thấy mấy chữ ấy, sắc mặt Lãnh Mạch và Hàn Vũ đều thay.

đổi, Hàn Vũ lập tức quỳ xuốn linh vương đại nhân, người cũng biết tôi không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào mà, ngoài chuyện làm bác sĩ bốc thuốc chữa bệnh ra, ngay cả con gà trống tôi cũng không dám giết, chẳng phải người bảo tôi tới chỗ Minh Uyên Thâm là để lấy mạng tôi sao? Cầu xin Minh vương khai ân ạ!”

Lãnh Mạch cũng tiếp lời: “Nhu Nhi, Hàn Vũ chế thuốc đều là vì tôi, cô cũng biết đấy, người phụ nữ này.

quá yếu, căn bản không thể được hàn khí của tôi, nhưng nếu cứ phong ấn cô ấy mãi, tôi sợ cô ấy sẽ không chống đỡ được đến lúc ấy, vậy nên mới nhờ Hàn Vũ làm ra loại thuốc trung hòa hàn khí trong cơ thể tôi, nếu phải phạt thì phạt tôi đi”

Thuốc trung hòa hàn khí trong cơ thể anh ta? Là viên thuốc hôm nay Lãnh Mạch đút cho tôi lúc ở trên xe sao? Chẳng trách sau khi tôi và anh ta làm chuyện †a, cơ thể tôi không bị hàn khí xâm chiếm giày vò đến mức chết đi sống lại như hai lần trước nữa, lúc đầu tôi còn thấy kỳ lạ, thì ra là do Hàn Vũ chế ra được thuốc rồi…

“Mạch, có phải cậu tốt với người ký khế ước này.

quá rồi không?” Minh vương lại bắt đầu khó chịu, tâm trạng này giống hệt một con yêu tinh thích làm lu mờ người khác: “Tuy cô ta rất có ích khi cậu rạch trời đánh sấm, nhưng cũng không đến mức phải tốt với cô ta như vậy chứ? Năm lần bảy lượt mượn thuốc trợ tim của tôi thì không tính, tôi cũng nhịn, nhưng cậu chỉ cân giải quyết nhu cầu thể xác thôi mà, cơ thể cô ta đáng để cậu lưu luyến thế à? Nếu cần thỏa mãn nhu cầu thể xác của cậu thì tôi cũng làm được mài! Đâu phải động tới cô ta chứ! Tôi khó chịu lắm đấy!”

Mấy câu như này mà cũng thốt ra khỏi mồm được cà? Minh vương, cô đói khát cỡ nào vậy? Rốt cuộc cô muốn bò lên giường của Lãnh Mạch đến mức nào vậy!

Tôi cúi thấp đầu ngoan ngoãn đứng phía sau Lãnh Mạch, âm thâm sỉ vả Minh vương ngàn vạn lần.

Tôi thấy khóe miệng Lãnh Mạch cũng co giật liên hồi, nhưng vẫn phải căng da đầu ứng phó với Minh vương: “Nhu Nhi, nếu cô ấy là đàn ông tôi cũng sẽ đối xử với cô ấy như vậy, cô đừng nghĩ nhiều nữa, cơ thể của cô là thứ trong sạch thần thánh nh cách vọng tưởng bất kỳ điều gì cơ chứ, Nhu Nhị, địa vị của cô tôn quý, cô không được nói bậy.

Minh vương hậm hực giãm gót chân, trên mặt suýt thì hiện mất chữ “tôi muốn được anh vấy bẩn” đỏ chót.

“Không phải đói rồi sao, chúng ta đi ăn thôi” Lãnh Mạch đánh trống lảng Minh vương hất tay, bày ra tư thái cô gái bé bỏng.

giận dỗi nũng nịu đi phía trước.

Lãnh Mạch đứng đãng sau, Hàn Vũ đẩy anh ta một cái: “Tôi nói này Lãnh lão đại, anh còn không mau đi dỗ.

dành Minh vương đi, nếu không chúng tôi sẽ xui xẻo.

lắm đấy”

Lãnh Mạch vân không chịu động đậy, cứ thế chùng mắt xuống nhìn tôi.

“Lãnh lão đại, bây giờ không phải là lúc hai người nhìn nhau âu yếm đâu, ý muốn giết chết cô Đồng của Minh vương vốn dĩ đã rất mãnh liệt rồi, cộng thêm chuyện Minh vương nhìn thấy hai người lên giường với nhau nữa, nếu anh còn không đi đối phó Minh vương, e là Minh vương sẽ giết người thật đấy” Hàn Vũ nói tiếp, sắc mặt lộ rõ vẻ khổ sở: “Đến lúc ấy chắc tôi cũng phải chết mất”

Lãnh Mạch vẫn nhìn tôi chăm chăm, vài giây sau, anh ta nói: “Không được giận tôi.”

Anh ta muốn nói rằng, anh ta đi nịnh Minh vương chỉ là chuyện xã giao, vậy nên tôi không được phép.

giận anh ta sao?

“Mau đi đi Lãnh lão đại!” Hàn Vũ sốt ruột thúc giục.

Lãnh Mạch không động đậy, nhìn tôi chăm chăm: “Đợi lệnh của em, nhóc con”

Đợi lệnh của tôi Ặc, chịu thua anh ta mất thôi, rõ ràng anh ta không nói mấy lời yêu đương gì với tôi, nhưng trái tim tôi lại bồi hồi thổn thức, mất mặt quá đi mất, tôi lắc đầu: “Anh đi nịnh cô ta đi, tôi không muốn chết dưới tay Minh vương đâu.”

Biểu cảm trên mặt Lãnh Mạch giống hệt như vừa buông bỏ được tảng đá nặng nề xuống đất, anh ta xoa đầu tôi: “Tuân lệnh”

Nhìn anh ta chạy lên trước đi cùng Minh vương, khom người xuống cúi đầu ghé tai Minh vương nói gì đó, có lẽ là mấy lời nịnh hót ngon ngọt, giọng của Lãnh Mạch hay chết đi được, khi gọi “Nhu Nhi” ngay cả trái tim tôi cũng run lên, tôi nghĩ chắc Minh vương cũng không trụ nổi.

“Hãi” Tôi lại thở dài, cúi thấp đầu xuống.

“Thôi đi cô bé, Lãnh lão đại tốt với cô lắm rồi đấy có biết không hả?” Hàn Vũ đứng bên cạnh nói: “Trước.

kia tôi chưa thấy anh ấy quan tâm tới cảm nhận của người khác như vậy bao giờ đâu đấy, cô xem anh ấy sắp biến thành con cún trung thành vẫy đuôi với cô rồi kia kìa.”

“Phì” Tôi bị Hàn Vũ trêu, không kìm được liền bật cười thành tiếng, cười một lúc, tôi len lén hỏi anh ta: “Hàn Vũ, anh nói xem… chắc tôi đặc biệt với Lãnh Mạch lắm nhỉ? Chắc cũng có tình cảm đúng không?”

` Hàn Vũ trợn trằng mắt nhìn tôi: “Cô nói thừa với Lãnh lão đại đến mức sắp làm thế quan của tất cả mọi người sụp đổ rồi kia kìa, nếu nói anh ấy không có tình cảm với cô thì trừ Minh vương ra chỉ có thăng đần mới tin”

“Tôi nghe thấy rồi đấy nhé! Hàn Vũ, gan anh lớn thật đấy, dám măng Minh vương là đồ đần à” Nhận được đáp án từ anh em Lãnh Mạch, coi như tôi đã không còn tự mình đa tình đoán tâm tư của Lãnh Mạch nữa rồi, tâm trạng thoáng chốc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nên hùa theo nói đùa với Hàn Vũ mấy câu.

Hàn Vũ sợ hãi toát hết cả mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng bịt chặt miệng tôi: “Mẹ ơi mẹ bé bé cái Cô định cho tôi chết đấy à!”

Tôi bật cười ha hả.

Chắc Lãnh Mạch đi đẳng trước cũng nịnh được.

Minh vương rồi, hai người họ đứng trước cửa một nhà hàng nào đó vẫy vẫy chúng tôi, tôi và Hàn Vũ lập tức biến hình từ trạng thái cười hi hi ha ha sang dáng vẻ nô tì bé nhỏ cúi thấp đầu trong vòng một giây tròn, đi phía sau Lãnh Mạch và Minh vương tiến vào nhà hàng cùng bọn họ.

Lãnh Mạch định chọn phòng bao, mà phòng bao.

cũng rất rộng, nhưng Minh vương đột nhiên giở chứng đòi ngồi ở bên ngoài nhìn hồ nhìn sông, bàn bốn người. Cô ta nhanh nhảu kéo Lãnh Mạch ngồi bên cạnh mình, nên tôi đành ngồi phía đối diện cùng với Hàn Vũ, nhìn Minh vương thân thiết dựa đầu lên vai Lãnh Mạch như con chim yến nhỏ, tôi thật sự muốn.

nhảy cẵng lên lấy đũa chọc thẳng vào lỗ mũi cô ta. Đây là người đàn ông của tôi mài Chỉ tiếc năng lực của mình không bằng người ta, người ta là Minh vương đấy, nên tôi đành hậm hự dùng đũa đâm vào bàn.

Lãnh Mạch lạnh lùng rút cánh tay ra, Minh vương.

lại dính sát vào, cô ta mặc một chiếc váy cổ thấp, nửa bầu ngực lộ hẳn ra ngoài, dán chặt lên cánh tay Lãnh Mạch! Cô – ta – mặt – dày – không – biết – xấu – hổ – dán – hẳn – ngực – lên – cánh – tay – Lãnh ~ Mạch!

Không thể nhìn nổi nữa, tôi đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh để phân tán sự chú ý.

Mẹ ơi! Phân tán sự chú ý cái con khi!

“Mạch, tôi phải kiểm tra cậu mới được, cậu còn nhớ tôi thích ăn những món gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.