Chồng Ma Của Em

Chương 296: Chương 296: Quả đồi này nối liền rồi






“Mạch ơi, tôi phải thử cậu mới được, cậu còn nhớ tôi thích ăn những món gì không?” Minh vương dán chặt thân trên lên người Lãnh Mạch không chút kiêng đè, nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Nếu Mạch không nhớ thì… nước sông bên dưới sâu lắm đất không biết người ký khế ước nhỏ bé kia có biết bơi không nhỉ”

Mẹ ơi! Gì vậy trời! Lại còn kiểm tra thử nữa chứ, kiểm tra giữa kỳ hay cuối kỳ đây! Mấy câu này chẳng phải là để chứng minh cho tôi thấy vị trí của cô ta trong lòng Lãnh Mạch sao?! Lại còn uy hiếp Lãnh Mạch răng nếu Lãnh Mạch không trả lời được thì cô ta sẽ ném tôi ra ngoài cửa sổ, bay xuống hồ nữa chứ!

Tôi tức điên lên đượ!

c Ánh mắt Lãnh Mạch nhìn về phía tôi, tôi giả vờ không nhìn thấy, quay phắt đầu đi.

Trầm mặc một lúc, anh ta nói với Minh vương: “Nhu Nhi thích ăn súp sen tổ yến, ngao tuyết hầm đường phèn, keo đào sen, long nhãn, cháo nếp sắn, canh hoa quế sen, thịt kho, bánh trôi nhân đậu đỏ, Coffee Charlotte, Caramel Macchiato, Coco Banana.”

Đúng là mấy món thượng lưu quý tộc, chỉ nghe thôi cũng đã thấy chẳng có khẩu vị gì, rất hợp với tính cách của Minh vương, vừa giả tạo vừa bánh bèo!

Minh vương hài lòng: “Tôi biết Mạch hiểu tôi nhất mà, Mạch vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng quan tâm tới sở thích của tôi nhất, lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.”

Ha ha, người ta thường nói sau khi phụ nữ thích một người đàn ông nào đó thì IQ sẽ cực thấp, tuy tôi và Minh vương đều thích Lãnh Mạch, nhưng tôi cũng không đến nỗi ngu như Minh vương. Lại còn là vị vương thông lĩnh Minh giới và ma giới nữa chứ, thế mà hai giới đến nay vân nghe lời răm rắp, quả là một kỳ tích.

Lãnh Mạch gọi hết những món Minh vương thích ăn, còn lại thì chọn gà hấp và cháo thịt, đó đều là món tôi thích ăn, nhưng Minh vương lại nói: “Tôi dị ứng với gà của thế giới loài người, vừa nhìn đã thấy buồn nôn, cả cháo thịt nữa, tôi không thích ăn món có vị quá nồng, Mạch, tôi nhớ cậu cũng không thích ăn món có mùi quá nồng, chúng ta đổi món khác đi, đừng ăn mấy món tầm thường này nữa, chọn mấy con cao cấp ấy”

Tôi và Lãnh Mạch đã ăn cùng nhau rất nhiều bữa, nhưng từ trước tới nay anh ta không hề kén ăn món gì, ngay cả món có mùi quá nồng anh ta cũng ăn, đâu kén chọn như Minh vương cơ chứ, à không, không phải Minh vương kén chọn, mà là cô ta cố ý!

Cuối cùng, tất cả các món ăn đều là do Minh vương chọn, Minh như thể biết cách thuật đọc suy nghĩ vậy, tất cả những món tôi thích ăn cô ta qua, chỉ chọn toàn món cô thích ăn nhất, rau cỏ gì đó nhạt toẹt. Sau khi món ăn được dọn lên, chẳng có món nào có mỡ, Minh vương vừa gắp rau cho Lãnh Mạch vừa nũững nịu nói: “Mạch, cậu là đàn ông, cậu phải ăn nhiều một chút”

lêu bỏ Phía dối diện cứ cậu cậu tôi tôi, tôi làm gì còn hứng thú ăn uống nữa chứ, chỉ gắp vài miếng cũng không nuốt nổi, bèn lấy điện thoại ra nghịch.

Lãnh Mạch đột nhiên đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát”

Hàn Vũ len lén nhìn tôi, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi biết, tôi nhìn theo hướng Lãnh Mạch, thoáng chốc liên hiểu ra, đứng dậy nói: “Tôi cũng đi vệ sinh.”

“Không được đi!” Minh vương đột nhiên lạnh giọng quát.

Cơ thể tôi vô thức “cộc” một tiếng, ngồi bệt xuống ghế, tôi quay đầu nhìn, mông ngồi trên ghế không thể tách ra được, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi: “Minh vương đại nhân, cho dù tôi là loài người nhỏ bé thì tôi cũng có ba chuyện “gấp” phải làm chứ, cô không muốn để tôi j đùn ra đây làm mất hứng thú ăn uống của cô đúng không?

“To gan! Cô có thấy tởm không hả!” Minh vương đập vỡ cầm chiếc bát trước mặt cô ta lên, mảnh vở loảng xoảng bay vèo vê phía mặt tôi, may mà sau khi trải qua nhiều chuyện tôi đã trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều, tránh được mặt, nhưng bát cơm lại đổ lên người tôi, canh và cơm trong bát đều dính hết lên người.

Minh vương nói tiếp: “Ngồi ăn chung với cô là mất hứng lắm rồi, nếu không nể Mạch, muốn cho Mạch chút mặt mũi, thì loại người đê tiện hèn hạ như cô cho.

dù quỳ xuống trước mặt tôi cũng không có tư cách ngồi chung bàn ăn cơm với tôi đâu! Lại còn định giở trò với tôi nữa chứ, Mạch đi vệ sinh, cô cũng đi vệ sinh?

Không phải định dụ dõ cậu ấy thì là gì? Đúng là hèn hạ, cái đồ không biết xấu hổ”

Mẹ nó, rốt cuộc ai mới là đồ hẹn hạ, ai mới là đồ không biết xấu hổ đây!

Không chịu nổi thím nữa rồi đấy!



“Xin lỗi Nhu Nhi, trượt tay mất rồi” Lãnh Mạch thờ ơnói Tôi và Hàn Vũ ngạc nhiên đến mức mắt suýt thì lòi ra ngoài, rõ ràng Lãnh Mạch cố ý mà, không ngờ Lãnh Mạch lại nói câu “trượt tay” một cách điềm nhiên, mặt không đỏ, tai không tía như vậy? Chẳng phải anh ta luôn đối xử với Minh vương một cách cẩn thận, kiêng dè sao? Sao lại…

“Mạch, sao cậu lại trượt tay vậy.” Minh vương nũng nịu nhìn anh ta, ngực ưỡn thẳng lên, trên ngực cũng bị nước canh đổ vào: “Canh đổ hết lên người tôi rồi, không được, cậu phải lau giúp tôi đi!”

“Mấy thứ dầu mỡ này phải lau ngay, nếu không váy.

của Nhu Nhi sẽ xấu lắm đấy, để tôi gọi phục vụ, à không, để tôi tự đi!” Lãnh Mạch phớt lờ câu Minh vương bảo anh ta giúp mình lau, vội vàng đứng dậy rời đi ngay lập tức Xung quanh có vài người bị động tĩnh chỗ chúng tôi thu hút sự chú ý, Minh vương quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Cúi đầu xuống cho tôi!”

Khí thế của Minh vương quá hung dữ, đám người kia không dám nhìn qua đây nữa.

Chẳng mấy chốc Lãnh Mạch đã quay lại, trên tay bưng một chậu nước, trong chậu có nước và một chiếc khăn, anh ta đặt chiếc chậu lên chỗ mép bàn cách rất gần Minh vương. Hai tay vắt khăn, miệng nói với sắc mặt hoảng hồn: “Nhu Nhị, thật sự xin lỗi cô, đừng động đậy, để tôi lau cho cô.”

Nhìn về ngoài trông anh ta định lau ngực cho Minh vương thật, Minh vương sung sướng, cố ý ưỡn ngực lên, anh ta luống cuống tay chân cầm khăn hướng về phía Minh vương, nhưng tay lại chạm vào chiếc chậu đặt bên mép bàn.

“Rào” một tiếng, nước trong chậu đổ hết lên người Minh vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.