Chồng Ma Của Em

Chương 270: Chương 270: Soát người theo quy định Chân núi Chu Phong




Tôi ngẩng cao đầu lên lớn giọng hét về phía mây mù: “Tôi mang hạt phong ấn tới theo hẹn rồi đây!”

Âm thanh vang vọng lại từng hồi giữa những ngọn núi.

Tôi lặng lẽ đợi.

Chẳng mấy chốc đã có hai con yêu quái mang hình dáng con cóc từ trong rừng sâu đi ra, trên tay cầm theo một loại vũ khí trông như dĩa gang, một con trong số đó nói với tôi: “Lãnh tụ đang đợi cô ở cung diện, mời cô đi theo chúng tôi”

Tôi gật đầu đi theo.

Chúng tôi men theo con đường nhỏ trèo lên một đoạn, vốn tưởng ngọn núi cao vút vùi đỉnh vào chân mây sẽ khiến tôi trèo phát khóc, nhưng sau khi yêu quái cóc dẫn tôi đi lòng vòng mấy con đường phức tạp đến nỗi chóng mặt, bọn chúng liền rẽ lùm cây nào đó ra, sau đó… tôi nhìn thấy thang máy!

Thang máy được xây dựng trong sơn động được đào từ một vách đá dựng đứng, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một màu đen tăm tối chứ không nhìn thấy đỉnh đâu, yêu quái cóc đi phía trước vào trang thang máy ấn nút gọi tôi: “Mau lên: Tôi cố ý lê chậm bước chân, không nhìn thấy bóng dáng ẩn thân của Lãnh Mạch nên tôi phải xác định anh ta đã vào thang máy trước, kéo dài thời gian để chắc chắn rằng anh ta đã vào trong xong tôi mới vào sau, yêu quái cóc đóng cửa thang máy lại, trong thang máy.

không có nút bấm số tầng, mà chỉ có một nút khởi động duy nhất, ấn vào, thang máy liền động đậy.

Trong không gian kín mít, hai con cóc nhìn tôi chằm chằm, trong thang máy có một chiếc đèn rọi sáng le lói trên đỉnh đầu. Tôi đang ở trong thâm sơn cùng cốc, lại còn không thể nhìn thấy Lãnh Mạch nên lòng càng thêm bất an, tôi bất giác tuôn mồ hôi đầy trán, tinh thần chợt căng thẳng vô cùng.

Đúng lúc ấy, ngón út đột nhiên truyền tới cảm giác động chạm khẽ khàng, động tác rất nhỏ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng rằng đó là Lãnh Mạch! Anh ta vừa chạm nhẹ vào tôi để nói cho tôi biết rằng, anh ta đang ở bên cạnh tôi, tôi không cần phải căng thẳng.

Tôi đúng thật là, anh ta đã bảo sẽ luôn ở bên cạnh tôi thì chắc chắn anh ta sẽ ở bên cạnh tôi thật, không phải sao?

Thang máy đã tới, yêu quái cóc mở cửa thang máy, bên ngoài sớm đã có người đợi sẵn, đó là tên đeo mặt nạ ác quỷ, ông ta mặc một bộ vest đuôi cá, khóe miệng cong lên nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cuối cùng tôi cũng đợi được vị khách quý là cô đây rồi, lãnh tụ của chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy”

Hai tên yêu quái mặc cóc bảo tôi ra khỏi thang máy trước, tôi hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.

“Mời” Mặt nạ ác quỷ bày ra tư thế mời.

Không biết mặt nạ ác quỷ có thể nhìn thấy Lãnh Mạch không, dẫu sao mặt nạ ác quỷ cũng không phải loại tép riu.

Tôi âm thâm năm chặt tay thành quyền, lê bước đi theo ông ta.

Có lẽ đây là chỗ lưng chừng núi, xung quanh toàn là những hàng cây đại thụ rậm rạp, cỏ dài tới tận eo tôi, ngoài hai tên yêu quái cóc phía sau, tên đeo mặt nạ ác quỷ dẫn đường phía trước và mấy con quái vật giống như chim đậu trên cành cây ra, tôi không nhìn thấy con quỷ hay yêu quái nào nữa, nhưng tôi biết, đám quỷ quái đó đều đang lẩn trong chỗ tối, mấy.

trăm con mắt đều đang nhìn tôi.

Đi đến một nơi nào đó, con đường rẽ lối thành hai ngã, mặt nạ ác quỷ chỉ vào bên phải và nói: “Người cô muốn cứu bị nhốt ở chỗ kia, đợi sau khi thủ lĩnh của chúng tôi xác nhận hạt phong ấn xong sẽ dẫn anh ta tới gặp cô.”

Lão Quỷ ở bên phải…

Tôi liếc nhìn, sau đó rẽ sang hướng bên trái theo tên đeo mặt nạ ác quỷ.

Một lúc sau, một sơn động xuất hiện, mặt nạ ác quỷ dẫn tôi vào trong, sơn động không tối và ẩm ướt như tôi tưởng, trái lại, nơi này còn có ánh sáng chiếu rọi vào trong, càng đi vào chỗ tôi thì ánh sáng càng sáng, trong sơn động chỉ có một con đường nhỏ và tiếng nước chảy kêu tí tách, trên đường đi không có bất kỳ con yêu quái nào, trái lại, nó yên tĩnh đến mức khiến người ta bất an.

Đi được một đoạn, con đường bỗng lớn dẫn, một cánh cổng lạnh lùng đáng sợ dựng đứng trước mắt tôi.

Kẻ giữ cửa là hai con quái vật đâu mập, tai †o, cường tráng, một tên màu xanh, một tên màu đỏ, trên đầu chúng đều có hai cái tai to oạch, trên tay cầm giáo ba xiên, hai con quái vật này rất cao, đầu nó chạm đến tận nóc, lưng phải khom xuống mới không chạm.

Tên mặt nạ ác quỷ lấy thẻ bài ra đưa cho hai tên quái vật nhìn, sau đó, tên quái vật xanh nói: “Soát người theo quy định”

Tên mặt nạ ác quỷ nhìn tôi với vẻ hứng thú: “Bọn chúng muốn soát người, chắc cô không giấu thứ gì nguy hiểm trên người đâu nhỉ?”

“Ông có ý gì?” Tôi nheo mắt: “Tôi tới đây một mình theo yêu câu của các người, vậy mà còn không cho phép mang theo chút đồ phòng thân sao?”

Muốn vào cung điện thì bắt buộc phải soát người, nếu không thì chết đi!” Quái vật đỏ nói, hai con mắt cực đại lườm tôi.

Soát thì soát, dầu sao tôi cũng không mơ mộng rằng mấy lá bùa giấy có thể bảo đảm tính mạng cho mình.

Tôi giang tay ra, bàn tay cực đại của tên yêu quái xanh hướng về phía tôi, chạm vào cơ thể tôi, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng những lợi lông xanh trên tay nó, một tay nó cũng đủ để bao phủ lấy cả người tôi, tôi cực kỳ căng thẳng, nếu nó dùng sức bóp một cái, tôi sẽ lập tức chết luôn, để nó soát người hoàn toàn là một ván cược.

Yêu quái xanh không bóp chết tôi, nhưng nó luôn sờ mó ngang dọc cơ thể tôi, đặc biệt là ngực và mông, lúc mới đầu thì đúng là soát người thật, nhưng sau đó thì…

“Soát đủ chưa?!” Tôi không nhịn nổi nữa: “Đây mà là soát người à?! Rõ ràng đây là sờ soạng người khác!”

“Phì!” Tên đeo mặt nạ ác quỷ đứng bên cạnh bật cười: “Cô gái à, quỷ xanh và quỷ đỏ là người canh cửa cung điện, nếu không để nó sờ chán chê thì nó sẽ không mở cửa đâu, ngay cả tôi cũng hết cách, nếu muốn cứu Lão Quỷ thì cô đành nhịn thôi”

“Ông cố ý!” Tôi phân nộ lườm ông ta, mặt nạ ác quỷ gật đầu không chút giấu diếm, yêu quái đỏ và yêu quái xanh bật cười ha hả, chết tiệt, làm gì có chuyện phải soát người theo quy định cơ chứt Tôi giãy dụa trong bàn tay của yêu quái xanh, nhưng tôi đâu thể vùng ra được, nó chỉ cần dùng một tay là có thể giữ chặt người tôi, một tay khác thì bắt đầu sờ mó nắn bóp từ trên xuống dưới.

Nếu gọi Bất Tri Hỏa thì bọn chúng chắc chăn sẽ bị thiêu chết!

Nhưng… để kéo dài thời gian giúp đám Tống Tử Thanh cứu được Lão Quỷ, bây giờ tôi bắt buộc phải nhãn nhịn.

Tôi đột nhiên cảm nhận được luồng không khí bên cạnh đang cuồn cuộn dao động, không xong rồi, Lãnh Mạch nổi cáu rồi!

“Đừng!” Tôi hét lớn.

Quỷ đỏ quỷ xanh tưởng tôi đang nói “đừng”

với bọn chúng, bọn chúng liền cười gian: “Đừng cái gì cơ? Có phải muốn bọn này quất một trận lắm rồi không? Đáng tiếc, dù nói thế nào đi chăng nữa cũng phải để lãnh tụ chơi trước mới đến lượt bọn nà, nếu không cơ thể nhỏ bé của cô sẽ không thể chịu nổi bọn này đâu”

Tên đeo mặt nạ ác quỷ đứng bên cạnh xem kịch hay, có lẽ ông ta không cảm nhận được sự khác thường trong không khí, tôi đành mặc niệm trong lòng rằng cầu xin Lãnh Mạch cố gắng chịu đừng, đợi sau khi cứu được Lãnh Mạch chúng tôi sẽ thiêu rụi ngọn núi này sau, thoát được mấy con yêu quái trước mắt này đã!

Không khí dao động dần dần trở nên ổn định.

Tôi nghiến răng nghiến lợi chịu đựng bàn tay ghê tởm của quỷ xanh quỷ đỏ, hai tên yêu quái nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ hạ lưu, thốt ra những lời lẽ ghê tởm, tôi xin thề, sau khi cứu được Lão Quỷ, bọn chúng đừng hòng giữ lại một nắm tro!

Ngay khi quỷ đỏ quỷ xanh định tụt quần bò của tôi xuống, ngay khi tôi thật sự không thể nhịn được nữa thì đột nhiên, giọng nói trâm thấp dễ nghe của một người đàn ông từ cửa chợt vọng lại: “Đủ rồi đấy, để cô ta vào đi”

Quỷ đỏ quỷ xanh buông tôi ra, chúng lùi sang hai bên đường, cúi thấp đầu, quỷ đỏ đưa tay mở cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.