Chồng Ma Của Em

Chương 271: Chương 271: Thủ lĩnh




Phía sau cánh cửa là một đại điện rộng lớn, cây cột được điêu khắc từ ngà voi trắng, sàn cũng được lát đá bạch ngọc, cả tòa đại điện trông vô cùng cao quý và tráng lệ.

Nhưng…

Trên chiếc đệm mềm mại nằm ở chỗ cao nhất có một người đàn ông đang dựa người vào đó, phía sau có ít nhất năm người phụ nữ mọc đuôi cơ thể trần trụi dán sát người lên anh †a, khiến cả người anh ta bị vùi lấp trong cơ thể lõa lồ của phụ nữ.

Người đàn ông chống đầu bằng một tay, một người phụ nữ đang dùng miệng mớm cho anh ta ăn hoa quả, anh ta kéo một cái, người phụ nữ đó liền rúc vào lòng anh ta, ngón tay mảnh khảnh không ngừng vẽ những vòng tròn mơn trớn trên khuôn ngực trần của anh ta, hai người phụ nữ khác thì ngồi đằng sau đấm lưng cho anh ta, còn có một người phụ nữ nữa quỳ dưới chân anh ta nhõng nhẽo cầm quạt quạt cho anh ta.

Cảnh tượng này thật…

Đúng là một cung điện khiêu dâm sôi động.

“Ồ, khách quý đến rồi” Người đàn ông trên đệm lười biếng nheo đôi mắt phượng sắc bén lại, mái tóc ngắn đỏ chót xõa rối, hàng lông mày kiếm nhướng cao, ngũ quan rõ ràng sắc nét, khuôn ngực rộng, tráng kiện lộ ra bên ngoài, anh ta rất đẹp trai, chẳng trách đám phụ nữ kia lại bằng lòng vây quanh anh ta như vậy.

Nếu không vì đôi mắt chỉ có con ngươi không có lòng trắng của anh ta, có lẽ tôi cũng suýt tưởng anh ta là người.

“Tôi mang hạt phong ấn đến rồi, ông phải thả bạn tôi ra theo như lời đã hứa” Tôi bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn anh ta.

Trên đại điện có một người phụ nữ đuôi dài ngoảnh đầu lại: “Đúng là vô lý, cầu xin thủ lĩnh của bọn tôi giúp mà lại dùng giọng điệu như thế à”

Một người phụ nữ khác nói tiếp: “Thủ lĩnh, mau đuổi cô ta đi đi, đáng ghét chết đi được, làm lỡ thời khắc đêm xuân của chúng mình rồi”

“Tôi cũng không muốn ở lại đâu” Tôi cười lạnh.

“Cô! Vô lý!” Người phụ nữ giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng mặt tôi.

Người được gọi là thủ lĩnh đại điện thấp giọng cười, ánh mắt chuyển sang chỗ tôi, cảm giác như thể nhìn thấu lòng người kia khiến tôi không kìm được mà nuốt nước miếng, hai mắt liếc sang chỗ khác.

“Thì ra là một cô gái hoạt bát, lanh lợi, sắc nước hương trời” Người đàn ông chậm rãi mở lời: “Tại sao cứ đòi cứu một lão già không chịu chết thế nhỉ? Chi bằng đi theo tôi, tôi sẽ cho cô vinh hoa phú quý.”

“Vinh hoa phú quý?” Tôi phì cười: “Nếu sống vì vinh hoa phú quý, vậy thà không sống nữa còn hơn”

“Ha ha ha!” Người đàn ông bật cười sang thế à”

Một người phụ nữ khác nói tiếp: “Thủ lĩnh, mau đuổi cô ta đi đi, đáng ghét chết đi được, làm lỡ thời khắc đêm xuân của chúng mình rồi”

“Tôi cũng không muốn ở lại đâu” Tôi cười lạnh.

“Cô! Vô lý!” Người phụ nữ giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng mặt tôi.

Người được gọi là thủ lĩnh đại điện thấp giọng cười, ánh mắt chuyển sang chỗ tôi, cảm giác như thể nhìn thấu lòng người kia khiến tôi không kìm được mà nuốt nước miếng, hai mắt liếc sang chỗ khác.

“Thì ra là một cô gái hoạt bát, lanh lợi, sắc nước hương trời” Người đàn ông chậm rãi mở lời: “Tại sao cứ đòi cứu một lão già không chịu chết thế nhỉ? Chi bằng đi theo tôi, tôi sẽ cho cô vinh hoa phú quý.”

“Vinh hoa phú quý?” Tôi phì cười: “Nếu sống vì vinh hoa phú quý, vậy thà không sống nữa còn hơn”

“Ha ha ha!” Người đàn ông bật cười sang sảng: “Đúng là một cô gái đặc biệt, chẳng trách hai vương tử hiển hách có tiếng của Minh giới và bậc thây âm dương lại quỳ dưới váy cô hết”

Đột nhiên nhắc tới Lãnh Mạch và những người khác, tôi không biết tên thủ lĩnh này có ý gì nên không hé răng.

“Đưa hạt phong ấn đây” Anh ta đột nhiên chuyển chủ đề.

Tôi vô thức túm chặt lấy túi quần: “Thả bạn tôi ra trước.”

“Ở đây rồi mà vẫn còn muốn bàn điều kiện với tôi ư?” Anh ta đã nhìn thấy động tác nhỏ của tôi, tay hất lên xua xua, nói với hai tì nữ bên cạnh: “Đi lấy đi”

Hai người phụ nữ lê chiếc đuôi dài xông về phía tôi, mắt của bọn họ tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, tôi đoán có lẽ bọn họ là xà tinh, tay vội vàng túm lấy túi quần, gương mặt tràn đây vẻ sợ hãi lũi về phía sau: “Các người muốn gì!

Đã nói là thả bạn tôi ra rồi mới nộp hạt phong ấn cơ mà, bây giờ các người định nói mà không giữ lời à?!”

“Nói mà không giữ lời?” Một con xà tinh bắt lấy cánh tay tôi: “Cô đúng là ngây thơ, đến chỗ của tôi mà cô vẫn muốn toàn thây lui xuống ư?”

“Các người không giữ chữ tín!” Tôi hét lớn.

“Ha ha ha!” Xà tinh khắp đại điện đều bật cười ha hả, nữ xà tinh nắm cánh tay tôi nói: “Đừng quên bọn tôi đều là yêu quái, không giữ chữ tín chính là nguyên tắc của bọn tôi”

Dứt lời, xà tinh liền kéo tay tôi ra, luôn vào trong túi quần tôi.

Lục soát một hồi, sắc mặt xà tinh liền thay đổi: “Thủ lĩnh, cô ta chơi đểu chúng ta! Trong túi quần cô ta không có hạt phong ấn!”

Người đàn ông dựa người trên đệm nheo mắt: “Gan lớn thật, vậy mà lại dám chơi tôi!”

Tôi cong khóe miệng lên đón lấy ánh mắt của người đàn ông đó: “Nếu các người đã không giữ chữ tín thì đương nhiên tôi cũng có thể giở trò với các người, tôi mang hạt phong ấn theo thật, chỉ có điều nó không ở trên người tôi mà thôi, các người thả bạn của tôi ra, tôi sẽ đưa hạt phong ấn cho các người, dù sao thì đối với tôi mà nói, hạt phong ấn chỉ là một viên hạt bình thường mà thôi.”

Người đàn ông nằm trên đệm tối sâm mặt lại nhìn tôi chằm chăm, tôi không hề run sợ, hạt phong ấn vốn dĩ không ở trong túi quần tôi, mà là ở trên dây áo lót tôi, vừa rồi tôi cố ý làm vậy để kéo dài thời gian.

“Loài người nhỏ bé như cô thú vị thật đấy, không ngờ cũng dám nói dối trước mặt tôi”

Người đàn ông cuối cùng cũng mở lời, anh ta chậm rãi đứng dậy: “Dùng mấy trò vặt này giỏi thật, nhưng đáng tiếc, có lẽ cô không biết hạt phong ấn có quan hệ đặc biệt với tôi, tôi có thể cảm nhận được vị trí của hạt phong ấn, lúc đầu tôi sai người đi tìm cô là vì vậy. Bây giờ thì…

Anh ta chậm rãi bước về phía tôi, tì nữ bên cạnh khoác chiếc áo choàng dài màu đen làm từ lông của một loại chim nào đó lên người anh †a, giữ tiết trời mùa hạ 36 độ như bây giờ mà mặc thế kia, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy nóng nực, anh ta không ngừng sát lại gần, tôi đành lùi về sau, cuối cùng lùi đến chân tường, không còn đường để lùi nữa, anh ta ập tới, đặt tay bên má tôi, đôi mắt chùng xuống, miệng cười nhạt: “Cô gái à, cô nghĩ tôi không biết hạt phong ấn đang ở đâu sao?”

Tôi căng thẳng đến mức nuốt ực nước miếng, trên lồng ngực của anh ta đang thoắt ẩn thoắt hiện một tầng sương mờ màu tím than chuẩn bị lan ra ngoài, tôi không dám xác định đó có phải quỷ khí hay không, bởi vì hơi thở nóng rực của người đàn ông này đang phả bên †ai tôi, nếu là quỷ, anh ta sẽ không có nhiệt độ cơ thể nóng như vậy.

“Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ông thả bạn của tôi ra, ông có thể lấy hạt phong ấn đi bất cứ lúc nào” Tôi cố gắng kìm nén nỗi bất an trong lòng, giương mắt nhìn anh ta.

Anh ta không nói gì, mà chỉ nhếch mép lên người, gương mặt anh tuấn yêu nghiệt không thôi, sau đó, anh ta dùng tay ngoắc cằm tôi lên, tôi tránh né, anh ta bỗng thấy phiền, bàn tay to lớn bóp chặt cằm tôi để tôi ngẩng đầu lên nhìn mình: “Cô là người phụ nữ đầu tiên không bị tôi mê hoặc, tôi dựa sát vào người cô như thế này rồi cơ mà, tôi thậm chí còn đồn cô vào tường nữa, chẳng nhẽ cô không thấy tôi rất đẹp trai, rất có sức hút sao?”

Phì, lại còn dồn vào tường nữa chứ, chưa thấy tên yêu quái nào tự luyến như thế này.

“Đại nhân à, sức hút của đại nhân không gì có thể sánh bằng, được chứ? Phiền anh thả bạn của tôi ra trước, rồi mới bàn đến vấn đề nhan sắc!”

“Đưa hạt phong ấn ra đây trước” Anh ta nói.

“Không, thả người trước.”

Anh ta nheo mắt: “Đừng ép tôi phải ra tay, đến lúc ấy sẽ không còn là vấn đề thả lão già kia hay không nữa đâu, mà là… vấn đề cô có thể hưởng thụ khoái lạc dưới cơ thể tôi bao lâu”

Tôi giật nảy mình, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh ta, mắt của anh ta rất đáng sợ, giống như một vòng xoáy có thể hút linh hồn bạn vào trong đó vậy, khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên mất đi lý trí, nhón chân lên nghiêng người về phía anh ta.

Cạch!

Một đĩa hoa quả làm từ pha lên trên bàn đột nhiên rơi xuống đất tạo ra âm thanh cực lớn.

Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, lúc này mới nhận ra mình đã ôm lấy cổ của người đàn ông kia, tôi hoảng hốt buông tay ra dựa sát người vào góc tường, vừa rồi tôi bị sao vậy? Như thể bị nhập hồn vậy, hoàn toàn đánh mất đi lý trí!

Người đàn ông cau mày, anh ta nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì đấy?”

“Xin… xin lỗi thủ lĩnh..” Một con xà tỉnh quỳ dưới đất: “Tôi cũng không biết có chuyện gì, chiếc đĩa đột nhiên từ trên tay tôi rơi xuống, tôi xin lỗi đã làm gián đoạn thuật nhập hồn của thủ lĩnh”

Thuật nhập hồn!

Quả nhiên, tôi vừa mới bị mắt của anh ta mê hoặc, và người đập vỡ chiếc đĩa kia để cứu tôi tỉnh táo trở lại chắc chắn là Lãnh Mạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.