Diệp Húc thu xếp công việc ngày hôm sau lập tức trở về huyện Thạch Thành. Những tưởng mọi chuyện thế là xong, ai ngờ Hứa Bình quyết tâm đuổi theo đến tận nơi. Rõ ràng lần này nhà họ Diệp gặp nạn là vì Hứa Bình muốn cho Diệp Húc biết sự khác biệt giữa bọn họ, muốn y học được cách cúi đầu.
Đồ đạc bị niêm phong hết, người làm thì phải bán đi số tiền nếu không phải Lưu Tuệ lén giấu được một ít thì bọn họ đúng là toàn bộ trắng tay. Vì cuộc sống toàn bộ trên dưới nhà họ Diệp đều phải làm việc. Những họ hàng thân thích trước đây xum xoe thì bây giờ hận không thể phủi sạch quan hệ với bọn họ, chẳng thể trông cậy vào được.
Cơm ăn cũng dần dần không có gạo trắng nữa, dần dần thay bằng ngô khoai. Diệp lão phu nhân nhận may mấy đồ linh tinh để kiếm tiền, tay nghề của bà và Vương bà tử đều rất tốt. Mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm văn tiền, đám trẻ trong nhà đều rất hiểu chuyện, luôn cả Tiểu Đậu còn nhỏ như vậy cũng không khóc nháo gì nhiều khiến người trong nhà đau lòng không thôi.
Mấy bộ đồ tốt cũng bán đi đổi lấy chút tiền mua lương thực, bây giờ nhìn người trong nhà cũng không khác với mấy hộ dân xung quanh lắm. Có người thấy vậy cũng bớt ghét bỏ họ hơn, có người lại xì xào to nhỏ cười nhạo bọn họ nhà giàu giờ còn kém bọn họ.
Lưu Tuệ nhìn thấy tình cảnh trong nhà khó khăn, đã thế mọi người lại đồng ý nuôi mẫu thân của mình đành ra ngoài làm thuê kiếm sống. Lưu Tuệ xưa nay sống sung xướng, là một thư sinh bàn tay xưa nay là để cầm bút. Nay lại nặng nhọc vác cây cuốc phụ người ta làm ruộng, còn bị ghét bỏ vì làm việc chậm chễ tiền lương cũng kém những lại không dám nghỉ làm.
Nghỉ làm rồi thì biết làm gì? Cũng không thể ở không trông chờ vào số tiền thêu vá của Diệp lão phu nhân và Vương bà tử được. Làm được mấy ngày Lưu Tuệ thấy cả người đều đau nhức, thế mới biết kiếm tiền hóa ra vất vả tới như vậy. Nhìn mấy đứa nhóc trong nhà ngày một gầy đi ai cũng xót ruột.
Lưu Tuệ ngồi trong phòng lén lấy nước nóng lau tay, cũng không dám tốn tiền mua thuốc để bôi tay. Diệp Minh dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ xong liền vào phòng tìm Lưu Tuệ, mở cửa gọi: “ Tức phụ “
Lưu Tuệ liền giật mình giấu đôi tay mình đi, nói: “ Tướng công mau lại đây ngâm chân”
Diệp Minh cười hì hì đi qua, vui vẻ nhìn Lưu Tuệ bê chậu nước về phía mình. Có lẽ người ít bị ảnh hưởng bố biến cố này nhất là Diệp Minh, y cò tưởng là cả nhà đi du ngoạn đâu. Diệp Minh chăm chú nhìn Lưu Tuệ, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm sắc mặt tức phụ hơi lạ. Lưu Tuệ đặt chậu nước xuống bên chân Diệp Minh định giúp y cởi giày, thì cánh tay bị bắt lấy.
Diệp Minh đã sớm để ý bàn tay ửng đỏ của tức phụ minh, tuy là trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ nhìn thì hơi tối tăm. Nhưng thị lực của Diệp Minh trước nay luôn rất tốt, hơn nữa y luôn nhìn Lưu Tuệ rất chăm chú nên Lưu Tuệ có vấn đề lập tức không thể qua nổi mắt y.
Mở bàn tay của Lưu Tuệ ra, Diệp Minh kinh ngạc nhìn thấy bàn tay bị tróc vảy, đau lòng sờ vào thì Lưu Tuệ lập tức đau đớn nhíu mày. Rụt tay lại, Lưu Tuệ nói: “ Tướng công đừng để ý, nào ta cởi giày cho chàng “
Đừng nhìn Diệp Minh ngốc nhưng hắn rất biết đau lòng người khác, đặc biệt là người đó lại là Lưu Tuệ. Diệp Minh vùng ra kéo Lưu Tuệ ngồi lên giường, chỉnh cho y ngồi ngay ngắn rồi cúi xuống cởi giày cho y. Lưu Tuệ có chút giật mình nói: “ Chàng làm gì vậy “
Diệp Minh bỏ đôi chân của Lưu Tuệ vào chậu nước ấm rồi nói: “ Ta rửa chân cho tức phụ “
Lưu Tuệ muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định của Diệp Minh thì lời đến bên môi lại nuốt xuống. Nhìn mái tóc của người đang rửa chân cho mình không hiểu sao lại có chút an lòng, phiền muộn cũng bay đi phân nửa.
Diệp Minh vụng về nâng bàn chân Lưu Tuệ vừa rửa vừa niết nhẹ xoa bóp cho y. Lưu Tuệ thoải mái muốn khen Diệp Minh lại phát hiện bả vai của người nào đó hình như đang run lên. Lo lắng nắm lấy vai Diệp Minh, Lưu Tuệ hỏi: “ Tướng công chàng sao vậy? Đừng làm ta sợ”
Khi Diệp Minh ngẩng mặt lên thì Lưu Tuệ thấy đôi mắt sáng của hắn đong đầy nước. Nước mắt tí tạch chảy dọc theo gò má xuống cằm, sống mũi hơi đỏ lên. Vươn tay lau nước mắt cho y, bàn tay lại bị bàn tay to lớn nắm lấy, Diệp Minh nhìn Lưu Tuệ ánh mắt là đau lòng,khiến cho Lưu Tuệ cũng đau lòng.
Hôn lên lòng bàn tay Lưu Tuệ, Diệp Minh nói: “ Ta đã nói sẽ bảo vệ tức phụ để tức phụ không bao giờ phải khổ....nhưng tức phụ vẫn luôn phải khổ vì ta...ta “.
Lưu Tuệ ôm lấy Diệp Minh nói: “ Chàng nói gì vậy, ta không hề khổ chút nào nhờ tướng công mà ta rất vui vẻ”
Diệp Minh ôm chặt Lưu Tuệ không nói gì nữa chỉ khóc, Lưu Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng y nói: “ Không khóc, ta thực sự không sao mà”