Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 59: Chương 59




Vì Hứa Bình biết nhà họ Diệp còn sống rất tốt phát hỏa lên kẻ dưới, tri huyện huyện Thạch Thành vội cam đoan sẽ làm tốt việc được giao. Ngay hôm đó người trong nhà họ Diệp đang ăn trưa thì quan binh xông vào.

Một bộ khoái nói: “ Diệp Minh có nghi vấn liên quan đến việc buôn bán phi pháp “

Không nói hai lời bộ khoái liền vây quanh bắt Diệp Minh đi, bị kéo đi Diệp Minh sợ hãi khóc. Lưu Tuệ ngăn lại bộ khoái đang kéo Diệp Minh nói: “ Quan gia người nói gì cũng phải có bằng chứng không thể nói bắt là bắt như thế được”

Bộ khoái kia không kiên nhân đẩy Lự Tuệ ra, những bộ khoái khác thì lục lọi trong nhà tịch thu hết tiền bạc nói số tiền này là tiền làm ăn phi pháp phải tịch thu. Lưu Tuệ sống tới từng này tuổi chưa từng thấy qua loại người vô lại như vậy. Đây là quan quân ngang nhiên cướp đoạt nhà dân, hành động không hề khác gì thổ phỉ.

Lưu Tuệ nhìn Diệp Minh khóc bị bộ khoái kéo đi đau lòng không thôi, không quản lễ nghĩa lí trí liều mạng ngăn cản. Thẩm Yên run rẩy giấu mấy đứa trẻ vào trong nhà, Diệp phụ và Diệp mẫu đau lòng hô to gọi nhỏ tên Lưu Tuệ và Diệp Minh. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, Diệp Húc thì lúc này không có nhà.

Lưu Tuệ bám được quá phiền một bộ khoái không kiên nhân đánh y một cái còn đẩy y thật mạnh. Lưu Tuệ ngã ra đất cả người đập vào cục đá bên đường sắc mặt trắng bệch ngã xuống. Diệp phụ, Diệp mẫu sợ hãi vội vàng chạy lại đỡ Lưu Tuệ, thấy y đổ mồ hôi lạnh thì lo lắng không thôi.

Bộ khoái kia có hơi chột dạ, nhưng ngay lập tức đúng tính hợp lí nói: “ Ngươi còn cả trở thì bắt luôn người”

Diệp Minh vùng vầy la: “ Thả ta ra, tức phụ ta bị đau rồi, ta muốn xem tức phụ”

Nhưng sức của Diệp Minh làm sao mà bằng mấy nha dịch và bộ khoái khỏe mạnh, khóc nấc bất lực bị kéo đi. Lưu Tuệ bị va mạnh vào đá, khả năng cao là bị trật khớp vai đau đớn mờ mịt nhìn bóng dáng Diệp Minh khuất dần. Cuối cùng là đau đớn ngất xỉu trước tiếng gọi lo lắng của người trong nhà.

Khi Diệp Húc về tới nhà thì Diệp Minh đã bị bắt đi khoảng nửa canh giờ, Diệp lão phu nhân đang khóc trong nhà. Diệp Húc chạy vào trong nhà hỏi: “ Xảy ra chuyện gì vậy? “

Triệu Mai thấy con trai lớn của mình thì run rẩy đi qua, Diệp Húc luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của bà. Ngoài phụ thânvàDiệp Huân thì Diệp Húc là nam nhân duy nhất trên đời mà bà cảm thấy tài giỏi và tin tưởng. Triệu Mai gọi: “ Húc Nhi...Húc Nhi”

Xác định không thể hỏi gì từ mẫu thân Diệp Húc đưa ánh mắt về phía phụ thân mình. Diệp Huân thở dài kể đầu đuôi sự việc cho Diệp Húc nghe. Diệp Húc mặt mày trắng bệch nhìn hai con trai đang cúi đầu ngồi trong nhà, cùng Tiểu Đậu và Diệp Ni đang được Thẩm Yên và Vương bà tử hống. Thẫn thờ đi ra bên ngoài, mở cửa phòng nhìn Lưu Tuệ mệt mỏi nằm trên giường.

Cắn môi Diệp Húc đóng cửa đi ra bên ngoài, tất cả là tại mình. Hứa Bình vui vẻ đặt chén trà xuống còn thưởng cho hạ nhân báo tin năm lượng bạc. Vui vẻ kêu quản gia ra đón Diệp Húc vào.

Hứa Bình vươn tay muốn chạm vào mặt Diệp Húc nói: ' Xem xem, người gầy sao phải để mọi chuyện đến nông nỗi này a? “

Bàn tay không ngạc nhiên bị trách đi, Hứa Bình không ngượng ngùng thu tay lại, ánh mắt nhìn Diệp Húc tràn đầy tham lam. Diệp Húc nói: “ Rốt cục ngươi muốn gì? nhà họ Diệp cũng không còn, sao ngươi còn chưa chịu buông tay? “

Hứa Bình cười ha ha nói: “ Diệp Húc a Diệp Húc, không cần phải giả vờ hỏi ta những thứ này ngươi biết là ta muốn cái gì mà”

Diệp Húc tức giận nói: “ Thả đệ đệ của ta ra nó trong người có bệnh không thể chịu được những nơi như nhà giam. Ngươi có thù oán với ta cứ nhằm vào ta, đừng đụng đến người nhà ta”

Hứa Bình nhìn Diệp nói: “ Ta muốn ngươi can tâm tình nguyện làm người của ta”

Diệp Húc không ngờ Hứa Bình sẽ nói trắng ra như vậy, nói: “ Ngươi làm quan là phụ mẫu của dân chúng. Không lẽ ngươi làm quan chỉ để làm những chuyện bại hoại như thế này thôi sao? “

Hứa Bình sảng khoái nói: “ Tất nhiên rồi người ta mưu cầu quyền lực không phải là để có được những thứ mình muốn hay sao? Diệp Húc ta cưng chiều ngươi không phải là để ngươi muốn nói gì cũng được đâu”

Diệp Húc cắn răng nói: “ Ngươi vô sỉ “

Hứa Bình cười nói: “ Diệp Húc ta cho ngươi bảy ngày, ngươi trở về suy nghĩ cho kĩ càng. Sau bảy ngày dù ngươi đồng ý hay không thì ta cũng sẽ có cách đạt được múc đích. Nhưng nếu để ta ra tay thì Diệp gia vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, cũng đừng nghĩ bỏ trốn ngươi trốn được nhưng người nhà ngươi thì không”

Diệp Húc lung lay đi về, Hứa Bình nhìn bóng dáng y ánh mắt hơi lóe lên sắp rồi...sắp thôi. Hứa Bình hoàn toàn có thể cưỡng ép Diệp Húc nhưng hắn ta lại không làm thế. Hắn yêu thích cảm giác vờn con mồi khiến con mồi bất lực khuất nhục rồi ăn mới thấy được mỹ vị của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.