Sau khi được Phù Ly đưa về ổ sói, như một bé thú non, Thủy Thời nằm cuộn tròn trong đống da lông thú dày dặn. Cơn lạnh còn dư khiến cậu run lẩy bẩy, nhiệt độ cơ thể chưa về mức bình thường.
Phù Ly liền lấy một tấm da gấu to sụ từ hang bên rồi bọc kín cậu thú cái. Tấm da nọ vừa nặng vừa dày, Thủy Thời chỉ lộ ra đúng chóp mũi để hô hấp.
Tuyết không đọng nhiều trên sườn núi, hầu hết chúng bị gió thổi xuống thảo nguyên. Bởi thế nên phóng tầm mắt ra xa vẫn thấy một màu đất đỏ sạch sẽ.
Nhằm bày tỏ lòng tôn kính, các chú sói khác đều ở xa hang động của Phù Ly, chỉ trừ gia đình nhà Vua Sói dựng tổ ngay đối diện là có thể lờ mờ thấy tình hình trong hang của hắn.
Bé Sói Trắng lăn lộn liên hồi trong ổ. Nó giờ đã lớn bổng hẳn lên so với các anh chị em mà vẫn vừa làu bà làu bàu vừa cắn cái đuôi của mẹ. Từ tối qua, nhờ bản năng của động vật, Sói Nữ vương đoán trước sẽ có một trận tuyết lớn nên không cho nó ra ngoài.
Nhưng nó thật sự không muốn chơi đùa với đám sói non còn bú tí, nó làm loạn lên đòi đi tìm Thủy Thời. Kết quả, nó bị mẹ kẹp cổ dọa dẫm một phen, thế là đành bỏ cuộc.
Ngay sau đó nó nghe tiếng động vọng tới từ cái ổ mà cả bầy không ai dám lại gần, ngửi kỹ là thấy ngay mùi của Thủy Thời được dẫn đi theo gió. Giật giật đôi tai, Bé Sói Trắng dấm dúi bò ra cửa động. Mỗi tội mưu kế bại lộ, chưa gì nó đã bị chặn đứng bởi thân hình to lớn của Vua Sói.
Sức khỏe tinh thần của Vua Sói hiện rất tốt, vết thương lành nhanh, giờ nó đã đã có thể cử động thoải mái, chẳng qua nếu muốn dẫn bầy đi săn thì vẫn cần dưỡng sức thêm ít lâu. Và vì thế, trong khoảng thời gian này Phù Ly phải đảm nhiệm mọi thứ kể cả việc đi tuần lãnh địa.
Dùng thân mình chặn cửa hang, Vua Sói rướn cổ nhìn xung quanh, dỏng tai nghe ngóng, rồi chần chừ, rồi vẫn bước về phía cái ổ được dựng ở vị trí khá cao phía đối diện.
Vua Sói đứng bên ngoài và cẩn thận ló cái đầu vào trong. Hôm nay, ông anh lập dị chưa bao giờ có bạn đời của nó, đã dẫn một thú cái về ổ. Với kinh nghiệm sống gần hai chục năm trên đời, Vua Sói cảm giác đây không phải thời điểm thích hợp cho một chuyến thăm hỏi.
Nhưng với cương vị một người thủ lĩnh – dù đã bị ảnh hưởng khá nhiều bởi thế lực được gây dựng một cách không cố ý của Phù Ly, nó quyết định phải điều tra trong im lặng. Mỗi tội nó vẫn đứng ngoan ngoãn bên ngoài đợi anh trai cho phép. Đến khi Phù Ly hừ một tiếng, nó mới chui tọt vào trong động.
Hang động rộng rãi bày la liệt cơ man là da thú – thứ vốn dĩ là chiến lợi phẩm luôn được Phù Ly sắp xếp gọn gàng. Ông anh vạm vỡ của nó nằm dưới đất và bị cái cậu thú yếu ớt quấn chặt lấy cổ, thân mình bọn họ dán sát vào nhau.
Cặp mắt xanh thẳm của Vua Sói ánh lên cái vẻ vừa như khám phá ra bí mật vừa như toan tính. Bình thường anh mình không hề gần gũi với bất kỳ loài thú nào, ổng chỉ mới ẵm mình là hết nước, mà đấy cũng đã là chuyện từ tận hai mươi năm về trước...
Bây giờ, chắc là cuối cùng thì ông anh cũng tìm được người bầu bạn cả đời rồi.
Vua Sói bước lên và gí cái mõm ướt át lên chóp mũi đỏ bừng, lộ ra ngoài của Thủy Thời đang cuộn mình trong da gấu. Nó nhớ mùi này, cậu thú này đã đích thân chữa trị vết thương và đưa thuốc cho nó.
Phù Ly phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng nhằm đe dọa Vua Sói, ngăn cho tay thủ lĩnh giống đực đương tuổi tráng niên lại gần thú cái trong lồng ngực.
Ấy thế mà Vua Sói vẫn cố chấp tha tấm da cừu Thủy Thời đang mặc trên người, rồi lủi vội ra ngoài hang ngay trước khi Phù Ly cáu tiết. Nó đi đến trung tâm lãnh thổ của bầy sói trắng, nhả miếng da cừu xuống, đoạn ngẩng đầu cất tiếng tru dài.
Tiếng sói tru vang vọng giữa vùng không gian lả tả tuyết bay, kéo theo tiếng đáp lời của toàn bộ bầy sói. Trạng thái bất thường của bầy sói khiến tập thể các loài động vật ăn cỏ giật mình cảnh giác, nào ngờ bầy sói chỉ đang thực hiện nghi thức chào đón thành viên mới, dưới sự chỉ huy của sói đầu đàn mà thôi.
Đám sói trắng nhao nhao rời tổ, đến trước mặt sói đầu đàn và dựa theo xếp hạng địa vị, chúng lần lượt bước lên ngửi mùi Thủy Thời qua tấm da cừu. Chúng cần phải ghi nhớ mùi của mỗi một thành viên.
Chẳng mấy chốc chúng đã tản đi và trả lại sự yên bình vốn có cho khu vực sói trắng. Ngẫm nghĩ một lát, Vua Sói tiếp tục tha miếng da cừu, đi về phía hốc cây khô.
Và cứ vậy, mới chỉ qua một trận tuyết rơi mà Vua Sói đã tự ý chốt xong bạn đời cho anh trai nó. Từ nay trở đi, ấn tượng về Phù Ly trong mắt bầy sói đã chuyển từ “ông chú độc thân độc hành độc ác” sang “tay sói hung dữ cần không gian vui vẻ với bạn đời“.
Thế nên đám sói càng không dám lân la lại gần, bao gồm cả con sói con ngày nào cũng lăm lăm trong động nhà Vua Sói nữa. Bấy giờ nó vẫn chưa ý thức được rằng nó của tuổi bé thơ đã mất đi “lãnh địa” cũng như “thành viên” duy nhất. Với bầy sói, Thủy Thời đã trở thành bạn đời của Phù Ly, đồng thời trở thành một thành viên trong số chúng.
Mà Thủy Thời vừa “được” thay đổi thân phận thì còn, một cách mơ mơ màng màng, dán sát vào lồng ngực Phù Ly. Tinh thần căng như dây đàn khi đối diện với cửa tử của cậu chùng xuống lúc được Phù Ly đưa vào hang động ấm áp, cậu bắt đầu sốt cao, cơ thể lạnh nóng bất thường.
Cảm thấy da thú chưa qua xử lý dưới thân quá cứng, cộm người, cậu liền tuân theo bản năng mà trèo lên người Phù Ly. Sức nặng từ thân hình bé nhỏ của cậu hoàn toàn chẳng thấm vào đâu so với Phù Ly, thậm chí cậu có lăn một vòng trên người hắn cũng được.
Phù Ly ngầm dung túng cho mọi hành động của Thủy Thời. Hắn ôm thú cái, cái cổ thơm dịu của đối phương tràn ngập trong hơi thở hổn hển của hắn, làm hắn phải kiềm chế đến mức nghiến răng ken két.
Ngoài trời đổ tuyết dày hơn, Phù Ly ủ Thủy Thời đang nóng hầm hập bằng tấm da lông. Những vị trí da thịt cận kề của họ đã lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn không những không buông lỏng Thủy Thời mà còn ôm chặt thú cái mềm mại hơn nữa.
Trong khi đó, cánh tay nhỏ nhắn vẫn luôn quắp lấy cổ lại bỗng di chuyển, lần xuống, và thắt chặt vòng eo của hắn.
Hành động vô thức của cậu nhóc trong lòng làm Phù Ly siết chặt cơ bắp toàn thân và thở dốc mấy hơi sâu.
Vậy mà hắn vẫn quy phản ứng mới mẻ của hắn cho sự lạ lẫm khi tiếp xúc với một “người“.
Song cuối cùng, hắn phải dời cánh tay cậu về vị trí trước lồng ngực mình thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này hắn chợt sửng sốt khi thấy thứ mà thú cái cẩn thận bao bọc nãy giờ - hai quả trứng đỏ hồng và tròn vo.
Tối đến, Thủy Thời rốt cuộc hạ sốt. Tuyết tiếp tục rơi, bầy sói khó đi săn dưới thời tiết thế này, chúng bới đồ ăn dành dụm ra để chống chọi qua những ngày khắc nghiệt.
Ôm cánh tay vạm vỡ, Thủy Thời mơ màng kêu khát. Hiểu được câu nói của cậu, Phù Ly liền đứng dậy và nhét cậu vào giữa đống da thú trước, sau đó xách chiếc sừng bò đặt ở trung tâm mặt đất – là sừng của con bò đầu đàn to lớn, chiến lợi phẩm từ cuộc chinh phục đàn bò.
Đoạn, hắn rảo bước ra ngoài, đi đến suối lấy nước. Bón Thủy Thời uống nước xong xuôi hắn lại cụp mắt trầm ngâm, rồi xé một mảnh da thú, vắt lên người, băng qua tiếng thét gào của gió tuyết về đến nhà cây, chuyển tất cả số thịt thà rau củ được Thủy Thời phơi khô về ổ sói.
Cuối cùng hắn đến vách núi phía tây, nhanh nhẹn trèo lên mỏm đá cheo leo và dốc đứng rồi thẳng thừng thò tay qua đám chim trong hốc. Mỗi hốc hắn chỉ thó đúng một quả trứng. Bầy chim run như cầy sấy, không dám cả xù lông. Tận khi tấm da thú không bọc nổi trứng nữa thì hắn mới nhảy phốc xuống mặt đất bằng và trở về hang động.
*
Thủy Thời tỉnh lại. Trời xám xịt, ánh trăng tối mờ, cậu ho mấy tiếng và đưa mắt nhìn quanh. Trong hang rất ấm, cậu không thấy Phù Ly đâu nhưng lại nhìn thấy nấm, mộc nhĩ vốn được mình phơi nắng ở nhà cây cùng với cái sọt hạt dẻ nhỏ.
Bầy sói đang ăn uống bên ngoài. Vua Sói ngoạm một chiếc chân bò đến trước cửa động của Phù Ly, thế là, một cách bất thình lình, Thủy Thời thấy một cái đầu sói chình ình xuất hiện. Đã vậy miệng nó còn tha một cái giò bò nhoe nhoét máu với cặp mắt xanh lóe sáng!
Thủy Thời hẫng mất nhịp chân, dù biết nó không hại mình thì cậu vẫn dấy lên nỗi sợ bản năng đối với thú dữ.
Cuối cùng cậu cũng đón nhận lòng tốt của Vua Sói bằng cách chạy vèo ra tiếp lấy cái chân, và đặt ngay bên cửa. Hài lòng, Vua Sói ngẩng đầu ưỡn ngực ra ngoài, để lại Thủy Thời luống cuống trong hang.
Thủy Thời bây giờ vừa đuối sức sau cơn sốt vừa hụt hơi vì đói bụng. Đang nghĩ xem nên nổi lửa nướng thịt thế nào thì cậu nhìn thấy Phù Ly – cuốn theo một thân gió tuyết – trở về.
Cậu loáng thoáng nhớ Phù Ly chăm sóc mình rất cẩn thận, cũng nhớ lồng ngực nóng rừng rực của hắn. Ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn rất vui khi hắn đã quay về.
Thủy Thời dợm bước toan đón Phù Ly thì để ý đối phương cõng một tay nải lớn phía sau lưng. Khi hắn đặt cái bọc xuống trước mặt mình, tấm da thú bung ra, để lộ cơ man là trứng – những quả trứng to nhỏ khác nhau với vô vàn màu sắc bất đồng.
Thủy Thời lập tức cạn lời, chẳng lẽ trộm trứng là truyền thống của bầy sói ư! Chẳng lẽ địa vị càng cao sức mạnh càng lớn thì trộm được càng nhiều hở?
Thế rồi cậu lại thấy Phù Ly liếc nhìn hai quả trứng đỏ hỏn được Thủy Thời đặt trong tấm da thú một cách vô cùng quý trọng.
Tầm mắt họ hội tụ trên hai quả trứng. Bất giác ngộ ra, Thủy Thời cười gượng gạo, “Chuyện này ấy à... siêu siêu cảm ơn anh, cơ mà thế này là đủ rồi, anh đừng lấy thêm nữa nhé!”
Và thế là, Thủy Thời đã có món ăn đêm nóng hổi là hai quả trứng được trụng qua hồ nước nóng thiêng liêng của tộc sói.
Ngon tuyệt cú mèo...
*
Thôn Viễn Sơn.
Trái ngược với bầu không khí êm ả ở Đông Sơn, một nhóm người đàn ông cao to vạm vỡ cầm nào cung nào xẻng, hung hãn đá thẳng cửa vào của một nhà vườn rộng rãi. Người đàn ông dẫn đầu đã luống tuổi, trước kia là thợ săn Trịnh nức tiếng khắp vùng, sau bị què mất một chân nên chuyển sang làm nghề thợ mộc.
Ông bác Trịnh lúc này không còn cái vẻ điềm tĩnh thường ngày mà thay bằng biểu cảm cực kỳ tức giận. Ông phá cửa xong thì phủi phăng tuyết đọng trên áo quần mình.
“Thằng Tôn Đầu Lớn ra ngoài cho tao!” Dứt lời, ông nháy mắt ra hiệu cho mấy anh em bên cạnh, họ gật đầu, đoạn cầm búa chém ruỳnh ruỳnh cánh cửa gỗ bên trong.
Tôn Đầu Lớn sợ hãi không dám ló mặt, nhưng vợ gã – một mụ chua ngoa – thì trợn mắt, xách đòn gánh, và dắt hai thằng con trai ra ngoài.
“Mấy gã trộm cướp bạo ngược kia từ đâu đến hả! Dám phá cửa nhà bà, không biết bà là ai hả!”
Mụ Tôn quắc mắt, thấy nhóm người trước cửa thì lập tức hiểu ra vấn đề. Tính toán một hồi mụ ta bỗng cười xởi lởi: “Ấy chết, tôi cứ tưởng ai chứ hóa ra là bác Trịnh đấy à! Trời gió tuyết thế này, thôn Nhiệt Hà lại ở xa, hay các bác vào nhà uống hớp trà cái đã.”
Ông Trịnh không tiếp lời mụ, cơn phẫn nộ làm mặt ông xanh mét, hơi thở hổn hển.
“Mày bớt đánh trống lảng cho tao. Ngày hôm nay, mười mấy anh em thôn Nhiệt Hà tao lặn lội đến đây giữa trời tuyết chỉ để hỏi mày đúng một câu duy nhất.”
Mắt ông đen kịt, “Thủy ca nhi đâu rồi!”