Một tháng sau khi Thủy Thời bị người thôn Viễn Sơn đưa đến Đông Sơn tế sói, các anh em của người cha đã qua đời của Thủy ca nhi mới nghe phong thanh, từ một cô gái đi lấy chồng về thăm người nhà ở thôn Nhiệt Hà, được chuyện này.
Họ lập tức nổi giận. Nhóm người họ đều xuất thân là thợ săn, không ai là chưa thấy máu. Bàn bạc chốc lát, họ để ông Trịnh – người lớn tuổi nhất cầm đầu, dẫn theo cả nhóm băng qua mười mấy dặm đường đến thôn Viễn Sơn, đòi công bằng cho gia đình người bạn quá cố.
Đặc biệt là ông Trịnh, năm xưa mấy anh em đi săn ở Tây Sơn không may gặp gấu xám, nhờ cha của Thủy ca nhi giúp đỡ nên ông chỉ què chân mà không mất mạng, để còn về học nghề thợ mộc nuôi sống gia đình.
Nay hay tin đứa con duy nhất của bạn cũ bị thôn Viễn Sơn đem đi tế sói, thì làm sao ông không căm phẫn cho được.
Cùng với đó là nỗi ân hận dấy lên trong lòng ông. Lẽ ra ông nên nuôi thằng bé ở nhà mình, tuy bốn đứa nhà mình đều là đàn ông, khó tránh lời ra tiếng vào, nhưng có gì cứ cưới hỏi đàng hoàng là xong! Lẽ ra không nên trông cậy thằng cậu không ra gì của Thủy ca nhi, tưởng làm vậy là tốt mà ai ngờ lại thành hại thằng bé.
Hiện tại, một đám người vây kín nhà ông cậu ruột của Thủy ca nhi với vẻ sẵn sàng chiến đấu.
Thợ săn Lý – một anh chàng tuổi đời hơi trẻ không khỏi nổi nóng. Lúc trước chính anh ta đã ném cho cái rìu khảm sâu vào cánh cửa. Nay thấy bà mợ độc ác kia không hề nhận tội, anh ta quát lớn rồi hùng hổ tiến lên.
“Con mụ này gan đấy! Xưa kia khi vợ chồng anh Lâm qua đời bọn tao đã nhận nuôi Thủy ca nhi trước, chính vợ chồng chúng mày đến khóc lóc cầu xin bọn tao, lôi hết nào là máu mủ ruột già, nào là phải nuôi Thủy ca nhi cho bằng được nên bọn tao mới mủi lòng mà từ bỏ.”
Một người khác tiếp lời: “Vợ chồng bọn mày chẳng những khoắng sạch gia tài của người ta mà đến bọn tao còn bù thêm chút ít. Với khoản đấy, đừng nói nuôi một người, có nuôi năm ba đứa cũng tha hồ thừa mứa, thế rồi bây giờ Thủy ca nhi bị đẩy đi đâu rồi hả!!”
Mụ đàn bà nhìn láo nhìn liên: “Ca nhi lớn rồi thì phải lập gia đình chứ sao, bọn tôi gả nó đến làm lẽ cho một nhà giàu có trên thị trấn rồi.”
Mụ ta vẫn nói dối làm ông Trịnh điên tiết: “Mụ đàn bà như mày thì khỏi lắm mồm, gọi thằng Tôn Đầu Lớn ra đây! Trao trả Thủy ca nhi cho bọn tao thì chuyện hôm nay đến đây là kết thúc! Nếu không thì đừng trách thôn Nhiệt Hà không nể nang gì!”
Mụ thím vẫn nhởn nha dựa lên khung cửa một cách không hề sợ hãi, “Hừ, em trai tao hầu hạ ở quan nha trên huyện, là người tâm phúc của quan trên đấy. Bọn mày không hỏi han người khác mà đã dám đến dọa dẫm nhà tao, phì! Nhìn lại cái bản mặt mình đi!”
Phẫn nộ, nhóm thợ săn xông vào nhà tới tấp và túm tên cậu hèn nhát ra ngoài, thấy gã chỉ biết ấp a ấp úng, họ lại đánh cho gã một trận nên thân. Trước tình hình này, mụ đàn bà giận dữ đứng dậy giằng co với họ khiến trâm cài đầu bung ra, ngọc ngà rơi tán loạn.
Mụ ta lập tức ngồi bệt xuống đất, vừa vỗ đùi đen đét vừa gào khóc inh trời: “Lũ đồ tể thôn Nhiệt Hà giết người rồi! Chúng nó khinh nhà tôi thiếu đàn ông!” Song không ai quan tâm đến mụ mà vẫn tập trung tra hỏi chồng mụ, họ thậm chí còn đấm bay mất một cái răng của gã Tôn.
Sự bạo ngược của mụ được khơi dậy hoàn toàn, nghĩ đến thằng em có tương lai, mụ ta không còn kiêng nể gì nữa: “Lũ đốn mạt bọn mày giỏi lắm! Muốn tìm Thủy ca nhi chứ gì, để tao nói cho mà nghe.”
Mọi người dừng tay, nhìn mụ đàn bà la ó om sòm dưới đất. Mụ lớn lối, “Tìm nó hả? Đến Đông Sơn mà tìm trong bụng sói ấy! Biết đâu còn dư được tí xương!”
“Mày!” Thợ săn Lý gầm lên và vả thẳng vào mặt mụ đàn bà. Sau đó, anh toan vung rìu thì trông thấy thôn trưởng và đám dân lục đục xuất hiện từ xa. Tình hình sắp trở nên huyên náo, ông Trịnh thấy không ổn thì đành bấm bụng tạm thời bỏ qua cho hai người này.
Sau đó họ lục tung nhà bọn chúng và mang tất cả đồ đạc còn thừa của cha Thủy ca nhi đi. Đó đều là da lông và cung tên tốt, cho vợ chồng gã kia chỉ tổ hao mòn giá trị của chúng mà thôi. Thôn trưởng không cản trở họ, miễn không dính đến kiện cáo thì không ai sẵn lòng nhúng tay vào việc nhà người khác.
Mụ đàn bà sưng mồm vẫn còn thóa mạ: “Lũ dơ dáy bọn mày cứ chờ vào tù rồi bị chém đầu đi!”
Giữa tiếng chửi rủa thù hằn của mụ, các thợ săn vượt qua gió tuyết, lặn lội về sông Nhiệt Hà.
Trên đường về, thợ săn Lý bực bội hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ chấp nhận không tìm thấy Thủy ca nhi vậy hả? Sau này xuống lỗ biết ăn nói thế nào với anh Lâm đây.”
Ông Trịnh im lặng, hồi lâu ông mới trả lời.
“Đợi ngưng đợt tuyết này chúng ta đến Đông Sơn!”
Mọi người nghe vậy hơi khựng bước chân, nhưng chỉ giây lát sau họ lại tiếp tục nối gót.
*
Cùng thời gian.
Thủy Thời trong ổ sói ở Đông Sơn không hề hay biết vụ việc mới xảy ra dưới núi.
Ghé thăm nhà Vua Sói, Thủy Thời ôm một lô một lốc đám sói con lông xù và lần lượt chải lông cho bọn chúng. Đám nhóc đang kỳ thay lông sướng híp cả mắt vào, cổ họng phát ra tiếng rên rừ rừ đầy thích thú. Vuốt nhúm lông vừa được chải xuống, Thủy Thời thầm nhủ sắp gom đủ rồi!
Mấy ngày này tuyết rơi mải miết nên Phù Ly không ra khỏi ổ. Ổ ấm thì ấm thật, nhưng không gian hạn hẹp quá, thành thử ra lúc nào Thủy Thời cũng bị bao vây bởi mùi hương độc quyền dũng mãnh của người ta. Chưa kể hai người luôn nằm trên cùng tấm da thú khiến cho người ngợm chân tay thi thoảng lại đụng nhau một lần.
Điều này làm Thủy Thời đến ho cũng phải rụt rè, nhỡ chạm phải người ta là lại luống cuống cả buổi, tim đập rất nhanh.
May mắn là bé cứu tinh của cậu đã thậm thà thậm thụt ngoài cửa động. Nó âm thầm quan sát Phù Ly đang im như thóc, đoạn lấy hết can đảm để đến kéo Thủy Thời về ổ vua cha một cách rất chi là nũng nịu.
Do phải nuôi một lũ con nên ổ nhà Vua Sói lớn hơn ổ Phù Ly. Nơi này không có da lông và những vật dụng như sừng thú các loại, xung quanh toàn đất cứng, nhưng gọn gàng, không bụi bặm.
Thủy Thời nấn ná ngoài cửa hang không dám vào, e ngại sẽ chọc giận sói lớn. Theo hiểu biết của cậu, sói mẹ trong kỳ chăm con sẽ có ý thức về lãnh địa rất cao.
Cậu toan xoay người trở về cái ổ sói luôn làm cậu thấp thỏm thì chợt thấy sói trắng mẹ to lớn chui ra, ngửi Thủy Thời một cách đầy thân thiện rồi dẫn cậu vào.
Chúng sói vẫn phải đi tuần lãnh địa kể cả khi tuyết rơi, tránh để xảy ra tình huống khẩn cấp. Dạo này Vua Sói sắp khỏe hẳn, Phù Ly bèn trao trả chức trách đi tuần cho vợ chồng chúng.
Vì vậy, khi chúng xuất hiện ngoài cửa trước “công việc” của mình thì tình cờ gặp trúng Thủy Thời đang ngập ngừng nơi đó. Thế là chúng yên tâm giao luôn cho “anh dâu cả” trọng trách trông nom đám nhóc mà bỏ quên mất người anh cô độc trong hang của mình.
Lần thứ hai gặp Vua Sói, Thủy Thời thấy rất đỗi ngạc nhiên. Chú sói này lành bệnh bằng tốc độ không thể giải thích, cậu hầu như không thể nhận ra có vết thương trên bụng nó nữa, vấn đề duy nhất là trông nó hơi gầy hơn tí xíu mà thôi.
Vua Sói tiến lên ngửi và đánh tiếng chào với Thủy Thời, rồi cùng vợ lao vút xuống núi giữa trời tuyết bay lả tả. Chỉ trong chớp mắt, bộ lông trắng xóa của chúng đã hòa mình cùng trời đất.
Nhìn chừng mười cục lông vừa tròn vừa nhí nhố trước mắt, Thủy Thời lập tức dùng tay làm lược, gom được một bọc lông tơ lớn. Đem được Thủy Thời về cái ổ nhà mình, Bé Sói Trắng hài lòng nằm ngủ bên chân cậu.
Nửa đêm, Thủy Thời buồn ngủ lắm rồi mà đám nhóc con vẫn ríu ra ríu rít. Đúng lúc cậu định chợp mắt ngay tại chỗ ít lâu thì một bóng đen thình lình xuất hiện ngoài cửa động, đám sói con lập tức ngừng chơi, nhanh nhảu rúc vào một góc.
Thủy Thời bò ra ngoài toan nhìn rõ hơn, lại thấy bóng đen đã sấn sổ vào hang. Chính là Phù Ly. Trông hắn có vẻ bực dọc, hắn nhe răng, vác Thủy Thời lên vai rồi tóm cậu về ổ sói của mình.
Tuyết bên ngoài bắt đầu ngơi. Quầng trăng vành vạch ánh lên lấp ló qua lớp mây đen.
Trong động, Phù Ly nóng nảy và bất an, hắn không ngừng dùng cơ thể cọ lên Thủy Thời.
Thú cái dính mùi của những con thú giống đực khác làm cho hắn sốt ruột và giận dữ. Hắn đè Thủy Thời xuống tấm da thú, gí mũi lên phần gáy mảnh dẻ của đối phương, ngửi kỹ, và rồi không thể kiềm chế được, hắn cắn vào gáy cậu bằng cặp răng nanh sắc nhọn.
Thủy Thời giãy giụa không ngừng nhưng lại bị cơ thể vạm vỡ sau lưng tàn bạo đàn áp.
Khí thế hung hãn của Phù Ly làm Thủy Thời đâm hoảng, người cậu cứng đờ, mặt cúi gằm xuống, không nhìn, cũng không nói chuyện với hắn.
Vết máu rỉ ra của thú cái làm Phù Ly choàng tỉnh. Huyết mạch toàn thân hắn vẫn sục sôi và giục giã hắn, hắn không dám ở lại bên người Thủy Thời thêm bởi nỗi e sợ sẽ vô tình cắn đứt cái cổ yếu ớt của cậu thú non này.
Một lát sau, cảm giác sức nặng trên thân chợt biến mất, Thủy Thời quay đầu nhìn, thấy đã không người ở nơi đó.