"Nữ hoàng bất tỉnh. Ơ, môi của bà biến thành màu đen, chẳng lẽ bị trúng độc?"
"Công chúa Thư, bà dám hạ độc nữ hoàng, nói thế nào đi chăng nữa nữ hoàng cũng là mẹ ruột của bà, cho dù bà làm chuyện ác bị vạch trần, lòng dạ cũng đâu cần độc ác như vậy!"
Trần Khả Như nghe tiếng xôn xao, trong đó người buộc tội công chúa Thư chính là Rocky.
Bọn họ là đối thủ một mất một còn, cho nên dù lời của Rocky sắc bén, nhưng cũng hợp lý thôi.
Nghe vậy, những người vừa mới lui ra cửa nhà thờ đều quay trở lại. Có lẽ bọn họ căn bản không hề bỏ đi, tóm lại, nhà thờ vốn trống rỗng một lần nữa lại đầy người xúm xụm vào, Trần Khả Như bị đẩy sang một bên.
Công chúa Thư lập tức phản bác: "Rocky, cậu chớ có ăn nói bậy bạ, ăn không nói có! Nữ hoàng là mẫu thân của tôi, tôi vô cùng kính trọng bà ấy, sao có thể hại bà!"
"Vừa rồi bà ở cùng nữ hoàng. Nếu không phải bà thì còn ai vào đấy nữa? Vì chuyện xấu của bà bại lộ nên cãi nhau với nữ hoàng, cho nên mới đầu độc nữ hoàng!"
"Tôi không làm thế! Rocky, cậu vu khống tôi, rắp tâm có ý xấu!"
"..."
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, âm thanh người nháo nhào inh cả tai. Tai của Trần Khả Như lù bà lù bù, Rocky và công chúa Thư đang tranh cãi không ngừng, khiến người ta không khỏi phiền não. Cả hai đều là nhân vật nắm giữa quyền cao chức trọng trong hoàng tộc, bên nào cũng có người ủng hộ, nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.
Các trưởng lão cùng thế hệ với nữ hoàng và thủ tướng đứng ra làm người hòa giải. Trước tiên đưa nữ hoàng đến bệnh viện cấp cứu. Sau khi phía bệnh viện hoàng gia có kết quả, ai phạm tội, sẽ xử trí.
Cả Hoàng tử Rocky và công chúa Thư đều không phản đối.
Tình hình nữ hoàng cần khẩn cấp cấp cứu, những người trong nhà thờ lần lượt đi ra, nhà thờ lại trở nên trống trải, tầm nhìn đột nhiên rộng rãi. Trần Khả Như cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm lại, có thể chân chính suy nghĩ nghiêm túc.
Trước đó rõ ràng sắc mặt nữ hoàng Sarah rất hồng hào, tràn đầy khí lực, không có chút nào dấu hiệu trúng độc, cho thấy quả thực mới bị đầu độc không bao lâu. Nhưng, cô cảm thấy, dù công chúa Thư tranh cãi với nữ hoàng, nhưng chưa đến độ kích động đến mức muốn tùy ý giết người, bà ta rất khôn ngoan.
Nhưng việc thuốc độc rơi khỏi người bà ta thì giải thích thế nào? Bằng chứng là quá rõ ràng.
Nếu cứu được nữ hoàng Sarah thì còn dễ nói, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn, thì việc này sẽ thành vụ không tìm được manh mối. Lãnh tụ tối cao của một quốc gia bị hạ độc, nếu không tìm ra hung thủ, há có thể làm qua loa cho xong!
Trần Khả Như không lo lắng cho công chúa Thư, nhưng lần này, rõ ràng là có người giá họa!
Cô tự nhủ dù sao đó cũng không phải việc của mình.
"Cô Khả Như, công chúa Thư nhờ tôi đưa cô về cung."
Emma dường như đã tìm cô rất lâu, lúc tìm thấy cô, bà ta đang thở hồng hộc.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Emma. Trước kia, bà ta thừa hưởng sự lạnh lùng và nghiêm túc của công chúa Thư, là người ái mộ và ủng hộ trung thành của công chúa Thư.
“… Được.” Cô nghĩ, Emma có lẽ đang lo lắng cho công chúa Thư, mới làm bà ta mất đi trạng thái bình thường. Thật không ngờ rằng người phụ nữ kia lại có một thuộc hạ trung thành như Emma.
Đúng là kỳ lạ. Có lẽ thế giới rộng lớn, không thiếu nhất là chuyện lạ.
Cô vốn không cần nghe lời Emma. Dù sao bây giờ công chúa Thư tự lo thân còn chẳng xong. Nhưng nghĩ tới mấy lời lúc nãy Rocky nói, Lê Hoàng Việt đang dưỡng thương trong cung điện của Rocky, cô phải ở lại trong cung, mới có thể gặp anh càng nhanh càng tốt.
Sau khi trở về, quả nhiên vì chuyện của nữ hoàng, hết thảy đều loạn bòng bong, hầu gái trong cung của công chúa Thư đang xì xào bàn tán chuyện này.
Mọi người đều nói, lần này công chúa Thư xong rồi. Bình thường bà ta đối xử hà khắc với người hầu của mình, cho nên có người tỏ vẻ khoái trá cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
"Người đâu, bắt hai con ranh đang khua môi múa mép lại vả mồm cho tôi, sau đó giam lại!"
Sau khi Emma nghe thấy, nghiêm khắc trách mắng và trừng phạt họ, như thể chỉ bằng cách này bà ta mới có thể xoa dịu tâm trạng bất an của mình.
Trần Khả Như không nói lời nào. Bên ngoài trời đã tối, đã nửa ngày, công chúa Thư vẫn chưa trở về, chẳng lẽ nữ hoàng vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh?
Có thể kẻ đầu độc là Rocky, nếu không thì anh ta sẽ không hùng hổ dọa người.
“Cô Khả Như, cô không lo lắng cho công chúa Thư và nữ hoàng sao?” Vừa nói xong, chính Emma cũng cảm thấy mình hết sức hoang đường.
"Không lo."
Trần Khả Như nhanh chóng đáp lại: "Chuyện trong hoàng thất nước Ý của các người đâu có liên quan gì tới tôi. Dù kết quả có thế nào, chẳng mấy chốc tôi sẽ rời khỏi đây."
"Cô Khả Như..."
Emma muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt có chút bất lực.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện âm thanh dồn dập.
Bước chân lảo đảo, với vẻ mặt nghiêm nghị lo lắng, Trần Khả Như nhận ra người đó, anh ta là một trong những người lính thân tín của Emma.
"Không xong rồi!"
Người lính lên tiếng như thể hồi chuông báo tử.
Lúc này thần kinh Emma căng như dây đàn, làm sao có thể bình tĩnh lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì?"
Trần Khả Như cũng mím chặt môi, chăm chú quan sát.
Đôi khi, cô cảm thấy mình thật đáng khinh! Rõ ràng công chúa Thư đã lợi dụng cô, ghét cô, hại cô, nhưng cô vẫn cứ quan tâm đến tin tức của bà ta!
Với cô, công chúa Thư chính là một người lạ không liên quan.
Anh lính nói: "Cấp cứu không thành, nữ hoàng qua đời rồi, công chúa Thư bị xem là hung thủ, đã bị nhốt và nhà giam hoàng gia."
"Cái gì? Anh nói lại lần nữa?"
"Bên phía bệnh viện đã có hóa nghiệm và kết quả kiểm tra, chất độc mà công chúa Thư mang theo chính là thứ gây ra cái chết của nữ hoàng."
Emma lắc đầu: "Không thể, tuyệt đối không thể! Công chúa Thư không thể nào mưu hại chính mẹ ruột của mình! Hơn nữa bà ấy cũng không cầm theo độc, đây là vu hãm! Tôi phải đi tìm ngài công trước, chỉ có ông ấy mới có thể cứu công chúa."
Emma như một làn khói, vội vội vàng vàng phi vào bóng đêm dày đặc.
Trong lòng Trần Khả Như buồn vui khó tả, cô vẫn nên chuyên tâm đi tìm Lê Hoàng Việt, công chúa Thư bị giam cầm, sẽ có chồng của bà ta lo. Hơn nữa, cô đâu thể giúp được gì.
Tuy nói vậy, nhưng đêm đó cô vẫn mất ngủ.
Bởi vì trong ngày xảy ra quá nhiều chuyện, có thể vì Emma không về, có thể vì quá lo lắng và nhớ Lê Hoàng Việt, cũng có thể còn có nguyên nhân khác.
Ngày hôm sau, toàn bộ bầu không khí trong cùng càng thêm kỳ quái.
Thi thể của nữ hoàng vẫn ở bệnh viện, chưa chuyển về, khả năng cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đưa về. Cái chết đột ngột của bà không chỉ gây ra tình trạng lộn xộn trong hoàng cung mà còn gây náo loạn đến mặt chính trị và tình hình ở nhiều nơi.
Trần Khả Như không quan tâm đến chuyện này, mấy chuyện này không liên quan gì đến cô. Cô đi thẳng đến chỗ Rocky không bị cản trở. Tất cả các thành viên hoàng thất có lẽ ở trong bệnh viện cả đêm, nên thân phận công chúa được bèo bọt của cô vẫn còn tác dụng lừa người.
"Anh Hoàng Việt ở chỗ mấy người đang ở phòng nào?"
Nơi ở của Rocky là mấy căn biệt thự siêu sang trọng. Có người thích cung điện, có người thích biệt thự, dù sao trong cung điện khổng lồ, thiếu gì chứ không thiếu chỗ ở.
Người hầu trố mắt nhìn nhau, không dám tùy tiện lên tiếng.
Họ không ngăn cản cũng không nói với cô, vì vậy Trần Khả Như đành tự mình tìm kiếm, cô cũng không lo mình không tìm được. Mất rất lâu, gần như đi qua hết mấy căn biệt thự vẫn không thấy, Trần Khả Như sinh nghi, tại sao không thấy ai cả? Không lẽ Rocky đang nói dối cô sao?
Chết tiệt!
Trần Khả Như nghiến răng nghiến lợi chửi bới, bây giờ quyền lực tối cao trong hoàng thất có biến đổi, sợ là sau này Rocky sẽ càng chẳng kiêng dè và tệ hại hơn. Cô còn lâu mới tin loại người mồm miệng quỷ quyệt đó, cái gì mà chung sống hòa bình, chân thành hợp tác!
Đang lúc Trần Khả Như chuẩn bị bỏ đi, công chúa Phi Phi vênh váo đi đến.
Nữ hoàng bệnh nặng qua đời, người phụ nữ này ăn mặc diêm dúa, cung cách thực không thể hiểu nổi, chẳng xem trưởng bối ra gì, thảo nào nữ hoàng không thích cô ta.
Trần Khả Như định đi vòng qua vườn hoa phía đằng kia, đáng tiếc trời không chiều ý người, công chúa Phi Phi đã vèo tới chỗ cô, cười lạnh, quát lên: "To gan, thấy công chúa điện hạ lại không hành lễ. Sao, cô nghĩ bây giờ vẫn còn người làm chỗ dựa cho cô chắc? "
Nếu đã không tránh được, vậy thì đối mặt đi.
Trần Khả Như ngước mắt nhìn thẳng đối phương: "Xin lỗi, công chúa Phi Phi, tôi không nhìn thấy cô. Hơn nữa, tôi sớm sẽ rời khỏi hoàng cung, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, không cần gây thêm rắc rối."
Cô tự thấy lời của mình vừa không có ý lấy lòng, cũng chẳng có vẻ gì muốn đối đầu với đối phương.
Phi Phi ghét Trần Khả Như vì chuyện của Mike, nếu không phải Trần Khả Như, sao Mike lại giễu cợt, coi thường mình? Cô ta thì hay rồi, làm như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nằm mở hả!
Phi Phi dùng mắt ra hiệu, hai tên lính theo sau giữ lấy tay cô, hơn nữa vô cùng dễ dàng.
Trần Khả Như buồn bực nói: "Công chúa Phi Phi, cô làm thế này là có ý gì?"
Đôi mắt Phi Phi hằn lên vẻ căm thù cay nghiệt như bọ cạp: "Trần Khả Như, nữ hoàng quý phi và công chúa Thư đều không có ở đây. Trần Khả Như, cô dựa vào đâu nghĩ tôi sẽ để cô ra khỏi cung điện bình an vô sự!"
Mike vẫn chưa lạnh lòng với Trần Khả Như, cứ cho là anh trai Rocky của cô ta nắm quyền, chưa chắc cô ta đã có thể cưới Mike như mong ước, vì vậy nếu không diệt trừ cái gai Trần Khả Như, hậu hoạn thật khó mà lường.
Trong lòng Trần Khả Như ngán ngẩm thở dài, vội nói: "Phi Phi, nếu anh Rocky của cô biết cô đối xử vô lễ với bạn bè và đối tác của anh ta, tôi tin anh ta nhất định sẽ không vui lắm đâu!"
Phi Phi cứ như được nghe chuyện cười, cười đến độ đường pháp lệnh càng hằn sâu hơn: "Cô uy hiếp tôi? Ha ha, cô cho rằng anh trai tôi sẽ giúp cô sao?"
Đột nhiên, đôi mắt cô ta như địa cực phủ băng, nói: "Người đâu, kéo cô ta xuống cho tôi, nhốt ba ngày ba đêm, cấm không cho ăn gì!"
"Ai dám động vào cô ấy!"
Tiếng quát lạnh lùng chợt vang lên.
Người kia cao ráo, ngay thẳng, thân người tựa ngọc, cho dù quần áo bệnh nhân rộng thùng thình vẫn khó có thể che giấu được vẻ cao quý và độc đoán lan tản khắp toàn thân, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú càng làm tăng thêm khí chất bức bách của anh.
Trái tim của Trần Khả Như bỗng rộn, mỗi lần Lê Hoàng Việt Thành xuất hiện, từng tế bào trong cơ thể cô như bị khuấy tung lên.
Mấy vết bầm tím, thâm đỏ trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn chưa biến mất, giống như một bảng màu, trên tay quấn băng vải, vết thương của anh rõ ràng chưa lành.