"Ngay trước mặt nữ hoàng, công chúa Thư muốn bẻ gãy tay tôi luôn sao?"
Sau khi nói xong, mọi người đều chú ý thấy móng tay sắc bén của công chúa Thư cắm sâu vào cổ tay trắng nõn và mảnh mai của Trần Khả Như, màu đỏ tươi tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng như tuyết.
"Em bỏ con bé ra trước đã."
Công tước Robert bên cạnh là người đầu tiên phản ứng, lớn tiếng nói, trên mặt mơ hồ lộ có vẻ phức tạp.
Thấy nữ hoàng Sarah đang nhìn sang, công chúa Thư bất đắc dĩ chậm rãi buông ra. Trần Khả Như lấy lại được tự do, nhưng vết thương mới trên cổ tay không khỏi khiến người ta thấy mà giật mình.
Mọi người đều thấy cả.
Đặc biệt là Công tước Robert, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới người vợ luôn dịu dàng của mình lại đối xử với con gái như thế. Mấy hôm nay, những tin đồn cứ văng vẳng bên tai ông, có lẽ thật sự là không có lửa làm sao có khói.
"Cháu gái, cháu có chuyện gì muốn nói với bà?"
Nữ hoàng Sarah giao tiếp với cô bằng tiếng phổ thông, Trần Khả Như cảm thấy thời điểm này là cơ hội vàng.
Tại sao phải đắn đo, e dè?
Ngày đó, Lê Hoàng Việt bị thương nặng đến mức đó mà vẫn coi thường kẻ địch, tuyệt nhiên không sợ hãi hay lui bước, cô là vợ của Lê Hoàng Việt, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, chẳng nhẽ cứ để bị khống chế cả đời sao?
Cô cá, nếu trước đó Mike không giết Lê Hoàng Việt, thì bây giờ anh ta cũng sẽ không làm thế, chứ đừng nói là sau này.
Mấy giây, Trần Khả Như sắp xếp suy nghĩ của mình, đối diện với ánh mắt của đối phương, nói năng đúng chừng mực: "Nữ hoàng, như ngài thấy, con không thân với mẹ, hơn nữa con cũng không muốn gia nhập hoàng thất. Con muốn trở về, trở về quê hương của con, xin nữ hoàng cho phép.”
"Nữ hoàng, hôm nay tâm tình nó không tốt, đang nói giỡn thôi!"
Công chúa Thư ngắt ngang lời cô, vừa ngạo mạn lại bất lịch sự.
Nữ hoàng Sarah nhất thời bị mỗi bên một ý làm cho bối rối. Chỉ thấy Phi Phi đứng lên, cất lời sắc bén: "Nữ hoàng, mấy hôm nay con cũng nghe được không ít lời bóng gió. Chị Khả Như có vẻ không muốn, thế nhưng công chúa Thư lại làm khó, dùng đường ngang ngõ tắt đưa người trở về nước Ý."
"Phi Phi, cháu nói có bằng chứng, lời bóng lời gió có thể dùng làm bằng chứng được không? Cháu còn nhỏ, tôi là trưởng bối sẽ không đi so đo với cháu. Nhưng ở trước mặt nữ hoàng, cháu không thể ăn nói bậy bạ, làm mất hình tượng công chúa."
Công chúa Thư cắt phăng lời Phi Phi, dứt khoát áp chế. Phi Phi giận đến mức trong mắt hiện lên mấy phần hận ý.
Rocky nói: "Bởi vì công chúa Thư là trưởng bối, cho nên càng cần làm gương. Sao không để con gái ngài nói rõ sự thật chứ?"
"Rocky, cậu..."
Công chúa Thư nói không nên lời, trên mặt có chút tức giận, có kìm nén lửa giận.
"Tất cả yên lặng cho ta!"
Lúc này, nữ hoàng Sarah hét lên, toàn thể đều khôi phục sự tôn kính, không ai nói nữa, ánh mắt thõng xuống.
"Quản gia, ra lệnh cho mọi người giải tán đi, người của hoàng thất ở lại."
"Vâng, thưa nữ hoàng."
Công chúa Thư nghe thấy quyết định của Nữ hoàng Sarah, đôi mắt đen lóe lên sự sắc bén vốn, ngón tay lạnh như băng đã dần siết chặt lại, cho đến khi cắm sâu vào da thịt, bà ta vẫn không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại không biết trút oán khí đi đâu.
Trần Khả Như, nó dám làm trái lệnh của mình!
Bà ta biết quyết định này sẽ đặt bà ta vào tình thế không bao giờ hồi phục được nữa, uy tín của bà ta với nữ hoàng sẽ giảm đi rất nhiều!
Lúc này, ánh mắt công chúa Thư nhìn Trần Khả Như vô cùng oán hận. Nếu biết hôm nay nó gây ra chuyện tồi tệ thế này, nhẽ ra nên tống khứ đứa bé đi, cần gì phải thương xót!
Địa vị và quyền lực vốn trong tầm tay... Con ranh con này đúng là cứng đầu cứng cổ!
Mọi người lục tục rời đi. Trong thánh đường, chỉ còn lưa thưa mấy thành viên hoàng thất đứng rải rác.
Trần Khả Như trực tiếp phớt lờ sự oán giận của công chúa Thư, nghiêm mặt nói: "Nữ hoàng, xin hãy cho phép con được đi khỏi đây. Quê hương con có người con thương yêu, con không thể ở lại đây, cũng không thể kết hôn với bá tước Mike. Ngài là một nữ hoàng thánh minh, nhất định hiểu được, giờ phút này tâm tình con rất khẩn cấp... Còn có chồng con lặn lội xa xôi đến tận nước Ý để tìm con, anh ấy hiện đang bị thương nặng, con phải đến gặp anh ấy, Chỉ cần nữ hoàng hủy bỏ thân phận của con, sự tồn tại của con sẽ vô giá trị, không ảnh hưởng đến bất kỳ ai."
Mỗi câu nói đều xuất phát từ nội tâm, không nhún nhường cũng không hống hách, vẻ mặt cao khiết.
Nữ hoàng Sarah sau khi nghe xong cũng không ngắt lời hay tỏ thái độ gì, chỉ ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt có chút u ám và phức tạp của công chúa Thư.
Công chúa Thư dứt khoát không nói lời nào, ưu mỹ đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, không hề có chút ăn năn, hối cải.
Bà ta chính là như vậy, dù trong tình cảnh nào cũng sẽ không bị bại, ánh mắt luôn luôn cao ngạo, đây là công chúa của hoàng thất.
Rocky và Phi Phi khẽ cười, không che giấu sự đắc ý, chỉ cần công chúa Thư gặp xui thì ngày tốt lành của họ sẽ đến. Trần Khả Như không muốn ở lại, thế này còn hơn là giết bà ta, không đúng sao?
Công chúa Thư không có con nối dõi tông đường thì làm sao đủ tư cách nối ngôi, điều này do hiến pháp hoàng gia quy định, ngay cả nữ hoàng cũng không thể vi phạm hay thay đổi.
Trần Khả Như thấy nữ hoàng Sarah có chút lay động, hạ quyết tâm, dứt khoát khụy gối, quỳ phịch xuống.
Nữ hoàng là trưởng bối, là bà ngoại của cô, cho dù cô có quỳ cũng không thành vấn đề, chuyện này là việc nên làm thôi.
"Nữ hoàng, xin hãy tác thành cho con!"
Trần Khả Như ngước đôi mắt trong veo, như có ánh sáng huỳnh quang nhấp nháy, như chứa đựng vạn lời ai oán cùng khẩn cầu chân thành, nhìn thấy khó lòng mà cự tuyệt.
Những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, công chúa Thư căng mặt, không chút biểu cảm. Cho tới giờ, bà ta không có gì để giải thích.
"Con bé này, con đứng dậy đi, bà và mẹ con có chuyện cần nói."
Đích thân nữ hoàng đỡ Trần Khả Như đứng lên. Trần Khả Như không phải là người kiểu cách, thích diễn cải lương, ca bài sầu khổ, nên thuận thế đứng lên. Tuy tay đối phương nhăn nheo nhưng lại vô cùng ấm áp.
Trần Khả Như nhìn thấy sự khoan dung trong mắt bà. Hiện tại cô rất hối hận. Trước đây cô chỉ nghe miêu tả về cuộc đời của nữ hoàng Sarah qua báo chí. Dẫu sao một người có thể làm người chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, lại ở trung tâm của quyền lực, thủ đoạn và thái độ đối nhân xử thế hẳn là phải vô cùng mạnh mẽ, quả quyết. Ngờ đâu nữ hoàng Sarah nay đã già, tấm lòng bao dung.
Nhưng có một điều, Trần Khả Như biết rất rõ nữ hoàng Sarah rất muốn truyền ngôi cho công chúa Thư, chỉ vì không bà ta không có con nói dỗi nên mới do dự. Cô trở về chắc chắn là lý do hợp lý, tạo cho nữ hoàng một cái cớ. Một khi cái cớ biến mất, công chúa Thư không có tư cách thừa kế.
Cho nên vừa rồi nữ hoàng mới do dự, lòng bà hướng về công chúa Thư. Tác phong làm việc của công chúa Thư hiện tại quả thực rất giống nữ hoàng Sarah khi còn trẻ.
"Vâng, thưa nữ hoàng."
Nữ hoàng được tùy tùng đỡ, cất bước vào cửa ra ở phía bên trái nhà thờ. Bên trong là một phòng khách đơn giản, công chúa Thư ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi theo phía sau.
Trần Khả Như bớt căng thẳng hơn, như con kéo tơ lột kén, lúc này thở ra một hơi.
Công chúa Thư chính là công chúa Thư, máu lạnh, tàn nhẫn, đã làm bao nhiêu chuyện oan trái với cô, hiện tại bị vạch trần, ở trước mặt nữ hoàng lại chẳng có chút ăn năn hối cải!
Chỉ có điều, cũng may sau khi Trần Khả Như đến nước Ý, chưa từng hy vọng vào công chúa Thư, cho nên càng ít thất vọng, chỉ là thói quen thôi.
"Cô Khả Như, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"
Người đến gần cô, tóc vàng, mắt xanh, chính là hoàng tử Rocky.
Cô cảm thấy người đàn ông kém hơn Mike rất nhiều. Nghĩ đến Mike, Trần Khả Như đã lâu không để ý đến anh ta, sau khi nhìn quanh, ở lối vào phía trước của nhà thờ, cô thấy Mike và công chúa Phi Phi một trước một sau đi ra ngoài.
Công chúa Phi Phi luôn ái mộ Mike, trên dưới cả nước đều biết từ trước tới giờ Mikes luôn chào đón người tới với mình, nhưng từ trước tới giờ lại chẳng vui vẻ gì với Phi Phi.
“Ta không nghĩ giữa tôi và anh có gì để bàn luận.” Sau khi Trần Khả Như định thần lại, liền lạnh lùng từ chối. Cô quay lưng lại, nhìn cũng chẳng muốn nhìn.
Ít nhất Mike không giết cô. Mấy lần gặp nạn suýt chết ở thành phố Đà Nẵng, nếu cô đoán đúng, đều là Rocky âm thầm phái sát thủ đi.
Rocky không tức giận, ngược lại nói năng rất dễ chịu: "Trần Khả Như, với biểu hiện vừa rồi của cô, chúng ta hoàn toàn có thể biến địch thành bạn. Trước đây đã làm nhiều việc đắc tội, có lẽ tôi có thể giúp cô."
Trần Khả Như thấy nụ cười của anh ta rất mê người. Tóc vàng mắt xanh, tự thân anh ta đã có nét quyến rũ riêng, nhưng rõ ràng cô cảm thấy chẳng có ý tốt lành gì.
Rocky hỏi: "Cô không tin tôi? Tôi rất chân thành, chồng cô, anh Lê Hoàng Việt, hiện đang làm khách trong cung điện của tôi. Không, là đang dưỡng thương..." Anh ta vừa nói, vừa quan sát nét mặt Trần Khả Như thay đổi. Đúng như anh ta dự đoán, đối phương lộ ra vẻ ngạc nhiên, kích động, nhìn anh ta chăm chú.
Cơ thể cô vô thức run lên, rõ ràng nhất là bả vai, giống như đang xem xét lời anh ta nói có xác thực không.
Rocky cong khóe miệng, nói tiếp: "Cô không biết, tôi phải trả giá thế nào để giải cứu anh Việt khỏi tay Mike."
Trần Khả Như nói theo: "Vậy anh muốn thế nào? Anh cũng định uy hiếp tôi?"
Rocky nhanh chóng phủ nhận: "Không, không, cô đã hiểu sai ý tôi rồi. Chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau, chỉ cần cô không giúp công chúa Thư... Hơn nữa tôi coi anh Việt là khách quý, chúng ta là quan hệ hợp tác."
Mặc dù Trần Khả Như không tán thành những gì công chúa Thư đã làm, thậm chí có thể nói căm ghét cũng không quá, nhưng không có nghĩa là cô muốn đối địch với bà.
"Khi nào tôi có thể gặp anh ấy?"
"Điều đó phụ thuộc vào quyết định của Nữ hoàng."
Rocky nói đầy ẩn ý, Trần Khả Như nhìn thấy ánh mắt anh rơi xuống trước cánh cửa phòng chờ đóng chặt.
Hai mẹ con hẳn đang trò chuyện riêng tư, hai bên trái và phải đều ngăn lại.
Chắc chắn hoàng tử Rocky đang có chủ ý xấu xa nào đó! Trần Khả Như nghĩ vậy, trong cung không có nhiều người tốt. Nếu nói đến người tốt, thì hẳn là bá tước Robert. Có thể chịu đựng tình tính chẳng tốt đẹp của công chúa Thư hơn hai mươi năm, quả thực là rùa cụ nhẫn nại bậc thần.
Đột nhiên, một giọng nữ lo lắng sắc bén phát ra từ phòng khách.
"Nữ hoàng, ngài sao vậy! Người đâu, đến đây!"
Tất cả mọi người bên ngoài đều kinh ngạc, Trần Khả Như đang không hiểu, Rocky đã lao tới, đạp tung cánh cửa, trong mắt lóe lên một tia quỷ quyệt không dễ phát hiện, như đang tính toán gì đó.