Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 415: Chương 415: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (35)




Mặc dù Đỗ Trí Quốc không muốn nhìn thấy bà vợ vừa xấu xí vừa đanh đá nhà mình nữa, nhưng sau khi ly hôn, Phan Thanh Hương cũng không có hành động gì quá khích, không tỏ ra quá bực bội, quan trọng hơn hết là Đỗ Trí Quốc khá coi trọng con trai của mình là Đỗ Nhất Minh.

Trước đây, biểu hiện của Đỗ Nhất Minh không khác gì là một thằng khốn nạn nhưng điều đó không ảnh hưởng đến kỳ vọng mà Đỗ Trí Quốc gửi gắm lên người con trai, dù sao thì con trai nhà mình bao giờ vẫn là hơn. Đỗ Nhất Minh rất thông minh này, mặc dù không làm việc trong ngành đó mấy năm nhưng công việc vừa đến tay thì cũng có thể quản lý công ty đâu ra đấy, đúng là rất có phong thái của người làm lãnh đạo.

Trong phòng làm việc của Đỗ Trí Quốc vang lên một âm thanh hết sức kinh ngạc.

“Sao? Bà thật sự bắt tôi làm như thế sao?”

“Tất cả những điều đó cũng là vì Đỗ Nhất Minh, người phụ nữ đó không xứng với thằng bé. Tôi hy vọng ông có thể đứng cùng một chiến tuyến với tôi.”

".. Được”

"...”

Tại bệnh viện đa khoa Tâm An,

Sau khi Đào Cúc Vân tiễn Đỗ Nhất Minh về, cô tưởng rằng sau khi trở lại phòng bệnh Đào Quốc Phong sẽ nói gì đó vì biểu cảm lúc nãy của công có vẻ hơi mất lịch sự, khiến Đào Cúc Vân cũng cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao thì Đỗ Nhất Minh và Phan Thanh Hương cũng không giống nhau, không thể vì Phan Thanh Hương làm ầm ĩ vô cớ mà gạt đi tất cả những gì Đỗ Nhất Minh đã làm cho cô.

Nhưng mọi thứ lại không như cô nghĩ, Đào Quốc Phong không nói gì cả, dáng vẻ vẫn giống như ngày thường, tận tình chăm sóc cho Cao Bích Ngọc.

Đào Cúc Vân không đồng ý với suy nghĩ của Đào Quốc Phong, thấy sắp tới giờ đi làm, cô nhanh chóng chạy về khoa phụ sản. Cũng may bây giờ đang là mùa xuân, thời tiết không quá nóng, một hai ngày không tắm cũng không có vấn đề gì. Lát nữa đến khi tan làm, bất luận có chuyện gì, cô cũng phải quay về ký túc xá của công nhân để tắm qua một lát.

Đỗ Nhất Minh vừa tan làm thì đã lập tức chạy đến phòng bệnh của Cao Bích Ngọc.

Bây giờ đang là cơ hội tốt để Đỗ Nhất Minh thể hiện tấm lòng của mình, làm sao anh có thể không nắm bắt cơ hội này được.

Đào Cúc Vân phải mất thêm hơn một tiếng thời gian cho công việc ở phòng bệnh chiều nay, đợi đến khi cô bận xong thì cũng đã là hơn sáu giờ rưỡi. Cô lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Đỗ Nhất Minh: “Alô, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đang ở chỗ của cha mẹ mình ấy, chỗ phòng bệnh đó em.” Ở bên kia, giọng nói của Đỗ Nhất Minh có vẻ rất thoải mái, lại mang theo cả cảm giác đùa giỡn.

“Anh nói nghiêm túc đi, rốt cuộc là anh đang ở đâu? Không phải là em đã nói là cùng đi sao?”

Đào Cúc Vân cau mày, người đàn ông này đúng là nói lời không giữ lời, làm chuyện gì cũng không chắc chắn, đúng là khiến người khác cảm thấy lo lắng. Sắc mặt của cô cũng vì thế mà trở nên tệ đi.

“Em sợ cha em ăn thịt anh sao?”

".. Đỗ Nhất Minh, anh đừng đùa nữa. Nếu như cha em có tìm anh nói gì thì anh đừng để trong lòng.” Hiếm khi Đào Cúc Vân lại nghiêm túc như vậy, cô đương nhiên hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cha mẹ khi cô ở bên Đỗ Nhất Minh.

Đương nhiên nếu như Đào Quốc Phong không hiểu thì phần lớn nguyên nhân cũng là do Phan Thanh Hương.

“Anh sẽ cố hết sức…”

"..."

Đào Cúc Vân không nghe thấy tình hình trong phòng bệnh nên càng lo lắng hơn, cô đang định xin y tá trưởng chi nghỉ một lúc thì lại bị bác sĩ chính gọi đi lắp ống truyền nước. Đi qua đi lại một lúc cũng mất rất nhiều thời gian.

Ngay sau đó, cô lại vội vàng chạy tới khoa máu. Hai nơi lại ở hai tòa nhà khác nhau, mà thang máy trong bệnh viện vừa đông đúc, vừa chật chội, phải đợi một lúc lâu thì thang mới xuống tới nơi, có những lúc khiến mọi người chờ lâu đến mức mất cả kiên nhẫn.

Đỗ Nhất Minh ơi là Đỗ Nhất Minh, sao anh không biết đường tới tìm em trước hả?

Nhất định phải phê bình cái kiểu làm việc tiền trảm hậu tấu này của Đỗ Nhất Minh.

Đào Cúc Vân chỉ sợ, nếu như cô không có mặt ở đó, cha cô lại không nể mặt Đỗ Nhất Minh thì… mâu thuẫn giữa hai bên lại càng thêm sâu, hậu quả về sau thật không dám tưởng tượng…

Cô không ngờ được khi cô vừa lau mồ hôi vừa vội vàng mở cửa phòng bệnh ra thì không khí bên trong lại hết sức yên tĩnh và hòa bình.

“Chú, chú nên cho nổ bom.”

“Tôi biết rồi, không cần cậu phải dạy.”

"..."

Hai mắt của Đào Cúc Vân mở to trừng trừng, Đỗ Nhất Minh và Đào Quốc Phong đang chơi điện thoại sao? Nói đúng ra thì đây là nhạc của trò đấu địa chủ hay chơi bài gì đó, âm thanh này quen thuộc như mấy bài nhạc trên quảng trường.

“Chú, chú nên ra con hai để chặn nó.”

“Không cần, tôi đợi thêm một lúc nữa.”

Hệ thống: “Ù rồi.”

“Chú, chú chết rồi à?”

“Thôi không chơi nữa.”

"..."

Đào Cúc Vân bĩu môi nhìn: “Hai người đang làm gì vậy?”

Hai người quay phắt đầu lại, hai cái đầu đang chụm vào nhau lập tức tách ra, tránh xa nhau càng xa càng tốt. Mặt của Đào Quốc Phong chuyển từ đỏ, sang xanh rồi cuối cùng là thành màu đen.

Đỗ Nhất Minh cười rích rích, bộ dạng xấu xa: “Không phải là anh sợ chú chán sao… thế nên anh mới giới thiệu cho chú trò chơi đánh bài. Nhưng không ngờ là Đào Quốc Phong chơi quá tệ, trên thế giới này chắc có người nào không biết chơi bài chắc chỉ có một mình Đào Quốc Phong, ông không biết một chút thủ đoạn nào cả, bài thế nào cũng chơi thành xấu.

“Cha em không biết chơi.”

Đào Cúc Vân ủ rũ, một người không bắt kịp thời đại như bố cô sao có thể bị Đỗ Nhất Minh dụ dỗ chơi bài chứ? Ông cũng chỉ chơi cho bớt chán chứ cũng không thích thú gì đặc biệt với trò này.

“Không có, không có, chú ấy đánh khá được đấy.” Đỗ Nhất Minh khen một câu trái với lòng mình.

Đào Quốc Phong chơi trận nào thua trận đó nên coi những lời Đỗ Nhất Minh nói không khác gì những lời cà khịa, chán nản không muốn nói gì. Vừa nãy chỉ trách ông vừa nãy sao lại tay đen như thế.

Đào Cúc Vân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hai người không cãi nhau thì đã là điều ngoài dự kiến của cô. Vừa nãy Cao Bích Ngọc đã vừa ăn cơm nên bây giờ bà lại mơ mơ màng màng muốn ngủ, âm thanh của game vừa rồi cũng coi như nhạc an thần, đưa bà vào trong giấc ngủ, hiệu quả cũng không tệ chút nào.

Đào Quốc Phong nói, hôm nay ông muốn ở lại với mẹ cô và ngầm ra lệnh cho Đào Cúc Vân tiễn Đỗ Nhất Minh về.

Mấy ngày sau đó, Đỗ Nhất Minh hình như ngày nào cũng tới, mặc dù Đào Cúc Vân chưa nói chuyện với cha mình nhưng từ khoảng thời hai người tiếp xúc với nhau này, định kiến của ông về Đỗ Nhất Minh cũng có nhiều phần được cải thiện.

Cũng thỉnh thoảng nói chuyện, ánh mắt không có vẻ lạnh lùng và ghét bỏ như trước đây nữa, tóm lại là ông có thể đối xử với Đỗ Nhất Minh bằng một tâm thái bình thường.

Nhưng người lớn thì không thể ngày một ngày hai đã bỏ được cái tôi của mình xuống, nhưng cô tin đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết chân tình nông sâu. Chỉ cần Đỗ Quốc Minh có thành ý thì cô tin Cao Bích Ngọc và Đào Quốc Phong cũng sẽ thích anh.

Đỗ Quốc Minh đúng là rất biết cách nói chuyện, dễ được người khác yêu thích. Anh chỉ nói những chuyện gì tốt, nói những điều hay chứ không nói đến những chuyện buồn.

Đào Cúc Vân dùng hết quãng thời gian yên bình ngắn ngủi đó để suy nghĩ những chuyện tương lai. Cô đắm mình vào trong khoảng thời gian hạnh phúc giả tưởng ngắn ngủi đó, quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ vào những thời điểm quan trọng nhất, phá hủy tất cả mọi thứ.

Khoảng gần hai tuần sau, bệnh viện thông báo Cao Bích Ngọc thiếu tiền viện phí, cần phải nhanh chóng nộp 40 triệu trong vòng hai ngày, để tiếp tục nằm viện và công việc điều trị. Cao Bích Ngọc thiệt thòi ở chỗ là không mua bảo hiểm dưỡng già nên không có chút nào để bù vào cả.

Đào Cúc Vân cau mày, huyệt thái dương cũng mau chóng nhăn lại. Cô lấy điện thoại gọi tới cho công ty môi giới, nhân viên bên đó nói, căn nhà của cô nhà của cô đã treo bán nhiều ngày nhưng vẫn chưa có ai mua. Nếu không thì hạ giá đi…Vốn dĩ nhà cô đã là nhà thế chấp, nếu như còn tiếp tục hạ giá thì chắc lỗ chết mất. Đến tận tháng này cô vẫn còn đang phải trả góp tiền nhà.

Nhưng bệnh tình của Cao Bích Ngọc không thể đợi được, bệnh viện cũng không phải là nơi làm từ thiện, Đào Cúc Vân vô cùng đau đầu. Cuối cùng cô nói với bên môi giới rằng cô muốn bán nhà càng nhanh càng tốt, chỉ cần mức giá không quá thấp thì cô sẽ bán ngay.

Đào Cúc Vân không phải là không muốn thương lượng với Đỗ Nhất Minh. Mặc dù là hai người đã làm lành, tình cảm cũng đã ổn định, tình cảm qua lại với cha mẹ cô cũng khá tốt nhưng cô vẫn không muốn liên quan đến chuyện tiền bạc với Đỗ Nhất Minh.

Lòng tự tôn của con người nhiều khi lại trái khoáy như thế, thêm một lý do nữa là cô không muốn Phan Thanh Hương nắm được điểm yếu này của cô không buông.

Chuyện kết hôn vẫn còn quá xa vời, bây giờ cô cứ đi bước nào tính bước đó, vượt qua cửa ải trước mắt đã.

Cũng may là sau khi hạ giá, đến ngày thứ hai bên môi giới đã báo thông tin cho cô. Nhân lúc nghỉ trưa, cô hẹn bên mua nhà và bên môi giới cùng gặp mặt, ký kết những giấy tờ ban đầu đã. Bên mua trả trước 40 triệu tiền cọc. Theo như hợp đồng, chỉ cần qua vài ngày nữa, sau khi mọi chuyện được làm xong thì cô có thể lấy thêm được một khoản nữa. Về sau, cô không cần phải lo chuyện trả góp tiền nhà nữa.

Đào Cúc Vân cũng coi như giải quyết xong được một khúc mắc trong lòng.

Hai năm tới bọn họ sẽ phải chịu khổ một chút, đợi bệnh tình của mẹ cô ổn hơn thì cả gia đình bọn họ lại vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc sống chung với nhau. Cô thấy như thế là đủ rồi. Có nhiều tiền hơn nữa thì làm sao có thể so sánh được với sức khỏe của người thân mình.

Cô cũng không hiểu vì sao Đỗ Nhất Minh lại biết được chuyện này. Đỗ Nhất Minh có vẻ khá tức giận: “Sao em không nói cho anh biết chuyện em muốn bán nhà?”

Đào Cúc Vân cũng không muốn tìm hiểu cặn kẽ xem ai là người đã nói chuyện này cho Đỗ Nhất Minh biết. Tóm lại là mọi chuyện ra đã xảy ra. Đỗ Nhất Minh cũng đã là một người đàn ông hơn 30 tuổi, anh cũng hiểu biết một số đạo lý và biết cô đang ở trong tình huống khó khăn, anh thấy mình rõ ràng nên được biết chuyện này.

“Em có nói cho anh biết hay không thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả của chuyện này.”

“Thế em đã nghĩ đến chuyện sau này cha mẹ em sẽ sống ở đâu chưa? Cúc Vân, chẳng lẽ em mở miệng nói chuyện này cho anh biết lại khó khăn như vậy sao?” Đỗ Nhất Minh nói nặng lời nhưng trong lòng anh không có ý xấu: “Anh biết rồi, anh biết rồi. Nhất định em lại lấy mẹ anh ra làm cái cớ chứ gì? Anh biết là em không muốn giống với người phụ nữ tham tiền, đào mỏ như bà ấy nói nhưng có quan trọng gì đâu, em có thể hỏi mượn anh mà.”

“Nhất Minh…”

Đào Cúc Vân thấy Đỗ Nhất Minh nói quanh co vòng vo như thế là đang muốn nói đùa để không khí dịu lại.

“Anh nói thật đấy, có bao giờ em thấy anh nói đùa không? Nếu như em muốn giữ lòng tự tôn của mình thì anh cũng nghe theo em, với lại, em có thể viết một tờ giấy vay nợ. Anh cũng là người nghiêm túc chứ, anh đâu có cho không em đâu.” Bây giờ Đỗ Nhất Minh chỉ muốn Đào Cúc Vân hỏi mượn anh tiền luôn, vì như thế anh có thể giữ cô càng chặt hơn.

Đỗ Nhất Minh cũng đã suy nghĩ xong cả chuyện kết hôn rồi.

Nhà bán rồi thì cũng có thể mua lại. Anh có đầy nhà mới, bây giờ anh chỉ cần ngoắc tay là cũng có thể lập tức chuyển vào ở một căn biệt thự được trang hoàng hoàn chỉnh.

Lần đầu tiên Đỗ Nhất Minh nhận ra, anh không hề nắm chắc Đào Cúc Vân.

“Em phải suy nghĩ đã, tạm thời em không làm phiền anh nữa. Nhưng nếu có chuyện gì, em nhất định sẽ báo cho anh biết đầu tiên, như vậy được không?” Đỗ Nhất Minh nghĩ như vậy khiến Đào Cúc Vân rất cảm động, nhưng cô không nhận tấm lòng của anh.

Dù có thể nào đi nữa thì cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng, một mình đứng vững, cô tin rằng kiểu gì cũng sẽ có cách.

Nếu như cô và Đỗ Nhất Minh chưa kết hôn ngày nào thì cô không thể tiêu tiền của người khác được.

“Vâng, thưa y tá Vân. Trái tim tôi đã bị thương đến 1 vạn chỗ, cần sự hỗ trợ của cô?” Nói xong, Đỗ Nhất Minh chỉ vào mặt mình rồi chủ động đưa gần đến trước mặt cô.

“Không được, ở đây đông người quá.”

Đào Cúc Vân vô cùng xấu hổ. Cô đẩy Đỗ Nhất Minh rồi đi ra.

Buổi sáng ngày hôm sau, xảy ra một chuyện mà không ai có thể ngờ tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.