Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 416: Chương 416: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (36)




Đào Cúc Vân đã giải quyết xong chuyện bán nhà, cũng đã được Đỗ Nhất Minh tha thứ chuyện đó nên cũng cảm thấy tâm trạng khá tốt. Đỗ Nhất Minh có một ưu điểm là biết tôn trọng người khác, anh không bao giờ áp đặt ý kiến của mình lên người người khác.

Nhưng cũng chỉ có hai lần là anh nổi nóng với cô vì cô đã quyết định buông tay anh.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là trong chuyện tình cảm của hai người, cô bỏ ra quá ít, còn Đỗ Nhất Minh thì bỏ ra nhiều hơn nhưng cô yêu Đỗ Nhất Minh không ngần ngại, nghĩ đến chuyện bên nhau lâu dài và thậm chí là kết hôn.

Cô tự nhận mình là một người vô cùng mâu thuẫn, cô giả vờ thanh cao bán nhà đi, nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa dẫm vào Đỗ Nhất Minh. Tình yêu giữa một người giàu và một người nghèo thì nhất định không có chuyện nam nữ bình đẳng, tất cả đều là những lời sáo rỗng.

Buổi sáng hôm đó, Đỗ Nhất Minh đi làm, nhưng lại được cha mình là Đỗ Trí Quốc thông báo rằng ông đã phái Đỗ Nhất Minh ra nước ngoài bàn chuyện một cái hợp đồng, cần ở bên đó hai tuần.

Vào những lúc quan trọng như thế này, Đỗ Nhất Minh làm sao có thể rời khỏi thành phố Đà Nẵng. Đương nhiên là anh từ chối, nhưng lại bị Đỗ Trí Quốc mắng là công tư không phân minh, trong lòng ông nghĩ, mọi chuyện đúng là như Phan Thanh Hương nói, Đỗ Nhất Minh đúng là bị người phụ nữ kia làm cho thần hồn điên đảo rồi. Mấy hôm nay lại trở lại trạng thái đi làm bữa đực bữa cái, điều đó khiến Đỗ Trí Quốc vô cùng không hài lòng.

Cuối cùng, Đỗ Trí Quốc không thuyết phục được Đỗ Nhất Minh, cuộc nói chuyện của hai người cũng dừng lại ở đó.

Người bên công ty môi giới lại gọi điện tới nói bên mua hối hận, muốn lấy lại 40 triệu tiền cọc. Đào Cúc Vân cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ, lúc đầu bọn họ đã ký xong hợp đồng, sao bây giờ nói thay đổi là thay đổi luôn vậy. Và chuyện quan trọng nhất là, trên hợp đồng rõ ràng đã viết nếu như bên mua vi phạm hợp đồng thì khoản tiền cọc sẽ được bồi thường cho bên bán, tức là 40 triệu đó. Không đúng, hình như chỉ là 20 triệu… đầu óc Đào Thu Vân quay mòng mòng, tệ hơn là số tiền 40 triệu đó cô đã nộp hết cho bệnh viện, bây giờ cô làm sao có thể lấy lại 20 triệu được? Thảm nhất là bây giờ cô lại hết sạch tiền.

Bên mua làm ầm ĩ ở bên môi giới quá, bên môi giới không chịu được nữa nên mới gọi điện sang cho Đào Cúc Vân. Bên đó chắc là chỉ sợ không lấy lại được tiền, chứ không sợ làm ầm mọi chuyện lên.

Đúng là Đào Cúc Vân là người tốt nhưng cô cũng không phải đang làm từ thiện, đương nhiên cô cũng không ngu ngốc đưa trả lại cho bên kia 40 triệu. Cô sẽ giải quyết mọi chuyện theo đúng quy định, cần phải trả lại bao nhiêu cô sẽ trả lại bấy nhiêu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô từ bỏ suy nghĩ vay tiền của y tá trưởng và Vũ Tuyết Trang mà thông báo cho Đỗ Nhất Minh.

Nếu như Đỗ Nhất Minh đã biết chuyện cô bán nhà và trong bệnh viện cũng đã đồn ầm chuyện tình cảm của hai người lên mà cô lại đi mượn tiền của người khác thì đúng là quá giả trân.

Đương nhiên cô gọi anh lúc nào là anh cũng có mặt ngay lúc đó. Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở cửa công ty môi giới, bên trong đang cãi nhau rất kịch liệt.

Đào Cúc Vân vừa xuất hiện thì bên mua đã hùng hục xông tới, đứng trước mặt cô đòi lại 40 triệu kia. Dù sao mọi chuyện cũng mới qua một ngày, bên mua đương nhiên không cam lòng.

Đào Cúc Vân nghiêm túc nói: “Xin lỗi anh, nhưng chúng ta đã ký hợp đồng với nhau, trên hợp đồng có đóng dấu, ký tên đàng hoàng và có giá trị pháp lý. Theo như quy định của hợp đồng thì tôi chỉ có thể trả lại anh 20 triệu.”

“Mới chỉ có mười mấy tiếng, chưa đến một ngày mà. Cô gái, cô thông cảm cho gia đình chúng tôi đi, trả hết số tiền đó cho chúng tôi được không? Mọi người đều là người ra ngoài làm công, kiếm 20 triệu cũng không phải là dễ.”

“Xin lỗi anh, chuyện này tôi lực bất tòng tâm.”

Mặc dù đối phương thay đổi cách nói chuyện và giọng nói nhưng tinh thần Đào Cúc Vân vẫn căng như dây đàn, cô kiểm soát hơi thở, biến mình trở thành một người sắt đá hơn. Cô không làm chuyện gì sai, pháp luật không phải không quan tâm đến tình người. Nhưng cô không trả tiền cũng có lý của nó, nếu như mọi người đều giở trò này như anh ta thì không có pháp luật nào giữ cho xã hội này được yên ổn rồi. Như thế thì cả cái xã hội này, cả cái thế giới này coi như xong, tội phạm lừa đảo xuất hiện ở khắp mọi nơi.

“Sao cô nói chuyện không có chút đạo lý nào vậy, chẳng lẽ cứ thấy tiền là sáng mắt lên vậy sao, cô không có chút lòng thương người náo sao? Khoản tiền đó cũng không phải là của cô, thời gian cũng chỉ cách nhau một ngày, bây giờ chỗ tiền đó cũng chỉ coi như là về với chủ cũ…”

“Xin lỗi, nếu như anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ thì chúng ta đợi đến khi anh suy nghĩ xong rồi hãy nói chuyện.” Đào Cúc Vân nói chuyện rất cứng rắn, rõ ràng, ánh mắt dịu dàng bình thường của cô lúc này trở nên vô cùng lạnh lùng.

Lương thiên với đối phương là đang tự tàn nhẫn với chính mình.

Đỗ Nhất Minh đứng ở cánh cửa cách đó không xa lắm, anh im lặng đứng quan sát chung với những người hóng chuyện.

Đối với những chuyện không cần anh ra tay, Đỗ Nhất Minh lúc nào cũng có thể làm một trai đẹp đứng yên tĩnh một góc. Nhưng hình ảnh Đào Cúc Vân nhỏ bé lúc này khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ, cô có một cảm giác vô cùng thu hút người khác.

“Anh…”

Đối phương là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cách làm việc, nói chuyện thể hiện rõ là một người thường xuyên chơi những trò xấu kiểu này.

Hôm qua, cô vẫn còn thấy mọi chuyện rất ổn, nhưng sang đến ngày hôm nay mọi chuyện lại trở nên như vậy. Nhà thì không bán được, vì 20 triệu lại cãi nhau tưng bừng đến mức mất hết cả mặt mũi.

“Anh cái gì mà anh, nếu như hôm nay cô không trả lại tôi 40 triệu thì tôi sẽ cho cô biết tay.”

Nói rồi, người đàn ông kích động nắm lấy tóc của Đào Cúc Vân kéo mạnh một cái. Tự nhiên đầu của cô tê dại đi, cả người cô run lên cầm cập. Vì cô không phòng bị kịp nên mới để đối phương ra tay được.

Cả người cô mất thăng bằng, cô cứ thế bị đối phương kéo đi.

Đỗ Nhất Minh cũng không phản ứng kịp, anh chỉ thấy người đàn ông kia kéo cô sang một bên. Những sợi tóc rơi lả tả, Đào Cúc Vân cảm giác như tóc không còn là của mình nữa, cả da đầu cô bị người ta kéo đi, cảm giác vô cùng đau đớn. Miệng cô ngắc ngứ không nói được gì, cô cố gắng phản kháng lại.

“Anh đừng vội vàng, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Những người của công ty môi giới và những người đang đứng đó hóng chuyện đều rất bất ngờ với hành động của người đàn ông kia, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? Mọi người cũng chỉ phỏng đoán, nhưng không ai ngờ được là ai ta lại kích động như thế.

“Thả cô ấy ra, anh cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho anh bấy nhiêu.”

Đỗ Nhất Minh kích động hét lên, người đàn ông kia vẫn giữ chặt lấy Đào Cúc Vân và kéo cô đến gần thang máy. Đào Cúc Vân cố gắng phản kháng nhưng cô cứ ấp úng không nói được ra câu.

Mặt người đàn ông kia đỏ gay lên: “Không cần, anh chỉ cần trả lại số tiền của tôi. Những thứ khác tôi không cần, không phải tiền của tôi thì tôi không cần…” Sau đó, người đàn ông kia bắt đầu kể lể áp lực kinh tế và gánh nặng của anh ta nhiều như thế nào. Tiền mua nhà là tiền anh ta đi vay, nếu như Đào Cúc Vân không trả lại cho anh ta thì anh ta coi như toi đời, chết đi cho xong.

Nhưng vì có nguyên nhân gì đó mà anh ta tự nhiên không thể mua nữa, nhà cũng không thể trả lại.

Nghĩ đến chuyện này, anh ta lại cảm thấy suy nghĩ của mình không hề sai. Nói thật thì sau một màn than nghèo kể khổ đó của anh ta, mọi người cũng bắt đầu thông cảm hơn cho anh ta và nhất là khi khóe mắt anh ta bắt đầu đỏ lên.

Tóc của Đào Cúc Vân được buông ra, cô biết là một nắm tóc của mình đã bị nhổ đi nhưng cô không thể để ý được tới chuyện đó vì đối phương bắt đầu siết cổ cô. Cô cảm thấy thiếu không khí, cảm giác như sắp ngủ đi vậy, vô cùng yếu ớt. Nhưng cô vẫn cố để phản kháng, cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của đối phương.

Có người đang nói gì đó, hình như là muốn báo cảnh sát.

Cảnh tượng trước mắt giống như cảnh hai người đánh nhau, nhưng tính chất hoàn toàn không giống nhau.

Mấu chốt ở chỗ người đàn ông đang phát điên này, hình như anh ta cũng đã có ý định dừng tay nhưng hình như tinh thần anh ta lại căng lên nên lại siết chặt tay vào cổ cô. Cả một công ty môi giới lớn như vậy, nhưng đến khi có người cần giúp đỡ thì ai cũng co rúm lại.

“Không được báo cảnh sát, chúng ta giải quyết chuyện này trong hòa bình. Hơn nữa, anh ta cũng chưa làm người khác bị thương.”

Lời Đỗ Nhất Minh nói ra như vàng như ngọc, người của công ty môi giới cũng xem tin tức trên TV nên nhận ra Đỗ Nhất Minh cũng là điều bình thường. Vấn đề bây giờ là mức độ của vụ việc này chưa đến mức là bắt cóc, uy hiếp, cướp tài sản, mà là…

Có lẽ lời nói của Đỗ Nhất Minh có tác dụng, người đàn ông kia khá sợ hãi, lập tức thả Đào Cúc Vân ra. Cô được thả ra, còn người đàn ông kia thì không ngừng xin lỗi. Một người đàn ông hơn 40 tuổi là nước mắt nước mũi ròng ròng, Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân nghi ngờ không biết người này có bị tâm thần phân liệt không.

Cuối cùng cũng không có ai báo cảnh sát.

Đào Cúc Vân quyết định trả cho đối phương 40 triệu, làm người cũng có những lúc phải chịu thiệt. Cô cũng không biết người đàn ông kia cho diễn kịch hay không, nhưng dù sao cô cũng không thể làm căng chuyện này lên nữa, thôi coi như mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Đỗ Nhất Minh định thông qua công ty môi giới quẹt thẻ trả tiền cho đối phương nhưng quẹt mấy cái thẻ bên trong đều không có gì.

Anh định dùng tiền trong ví điện tử, nhưng không biết trùng hợp thế nào mà bên trong chỉ có mười mấy triệu. Gặp phải chuyện này, Đào Cúc Vân rất xấu hổ, nhưng Đỗ Nhất Minh còn xấu hổ hơn, anh đường đường là một công tử con nhà giàu có, là một người nổi tiếng ở thành phố Đà Nẵng vậy mà lại phải gặp phải cảnh ngộ thê thảm như thế này.

Nhất định là do cha anh Đỗ Trí Quốc làm những chuyện này, sáng nay bọn họ mới cãi nhau vài câu mà ông đã lập tức cho đóng băng thẻ của anh.

Đến khi thật sự không có cách nào nữa, Đào Cúc Vân đành gọi điện cho Vũ Tuyết Trang nhờ chuyển cho cô 40 triệu. Vũ Tuyết Trang đồng ý và ngay lập tức chuyển tiền tới, đến lúc đó mọi chuyện mới coi như chấm dứt.

Đỗ Nhất Minh vô cùng khó chịu, anh không cam lòng định về tìm Đào Trí Quốc hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ nhưng đột nhiên lúc đó Phan Thanh Hương lại xuất hiện, lạnh lùng giáng cho Đào Cúc Vân một cái bạt tai.

“Mày là đồ hồ ly tinh, mày có thể tránh xa con trai tao một chút được không?” Phan Thanh Hương nổi đóa xuất hiện trước mặt của Đào Cúc Vân, bà ta giống như vừa giẫm phải cái gì đó, hành động của bà ta khiến cho không ai hiểu nổi. Mà sao bà ta cũng có mặt ở đây vào lúc này?

Đào Cúc Vân cũng không phải là lần đầu tiên bị ăn tát, cô còn nhớ rõ khung cảnh lần trước như thế nào, lần này cô càng ngây người ra không làm được gì.

“Mẹ, mẹ bị điên rồi?”

Đầu của Đỗ Nhất Minh như phát nổ, sao lần này anh vừa có chút tiến triển tốt với Đào Cúc Vân thì bà lại ra tay đảo lộn mọi thứ lên, anh thật sự là không còn gì để nói.’

“Con mới là người bị điên. Bây giờ con định trả tiền viện phí cho nó, rồi chuộc lại nhà cho nó sao? Có phải đầu óc con có vấn đề gì rồi không? Hôm nay mẹ nói trước, nếu như con còn gặp lại con hồ ly tinh này thì về sau đừng có gọi mẹ là mẹ nữa, về sau con không có người mẹ là mẹ nữa.”

Phan Thanh Hương thở hồng hộc, ánh mắt trên mặt bà ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống Đào Cúc Vân luôn vậy.

Lúc đó, Đỗ Nhất Minh vô cùng tức giận, rõ ràng mẹ anh mới là người làm sai nhưng nhất quyết phải ép anh đưa ra sự lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.