Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 248: Chương 248: Sự bất ngờ thứ ba tuần sau




Khắp người anh tỏa ra hơi thở chết chóc dọa người, mãi cho đến khi Tống Quốc Minh rời đi, mới có chút dịu đi.

Lê Chí Cường thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc Việt, tại sao không làm cho Tống Quốc Minh biến mất mãi mãi, dù sao để người này ở lại thành phố Đà Nẵng vẫn là một tai họa."

Lê Hoàng Việt suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ để cậu ta ở lại, chỉ dựa vào một mình cậu ta thì có không thể làm nên được sóng gió gì. Bây giờ tôi muốn bóp chết cậu ta còn dễ hơn là bóp chết một con kiến."

Lê Chí Cường không nói gì, tổng giám đốc Việt nói gì làm gì đều luôn có đạo lý.

Trong vụ nổ, anh không bỏ lại Tống Quốc Minh, có thể là đang có cân nhắc của riêng mình.

"Vậy bây giờ chúng ta tới công ty, hay là..." Xe của tổng giám đốc Việt đã phái đưa Tống Quốc Minh đi rồi, chờ tài xế quay lại cũng mất một chút thời gian nữa.

"Tới công ty."

Lê Hoàng Việt lời ít ý nhiều.

Biết được Tống Quốc Minh xuất hiện, anh lập tức bỏ việc trong tay nhanh chóng chạy qua đây. Bây giờ Tống Quốc Minh lại thay đổi chiến lược, nỗ lực lại từ đầu.

Tiếp cận Trần Khả Như, rồi chiếm được thiện cảm. Nhưng cậu ta tính toán sai rồi, những việc đã xảy ra không thể thay đổi được, Trần Khả Như và anh sẽ không chấp nhận buông tay dễ dàng giống như nửa năm trước, anh có tự tin như vậy.

Trong lúc đợi xe, xảy ra một việc nhỏ.

Vũ Tuyết Trang đi ra vứt rác, nhìn thấy hai người ở phía xa xa, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Lê Chí Cường lại cứ phải đứng bên cạnh một người gây chói mắt như tổng giám đốc Việt, ánh mắt động tác liền có chút ngượng ngùng.

Lê Hoàng Việt đến phòng khám cũng không phải là lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu Vũ Tuyết Trang bắt gặp Lê Chí Cường. Anh ấy không phải là đang cố ý tránh mặt cô sao?

Ai nói cô là người vô tâm, vài ngày trước từ chối Trần Văn Bảo, hôm nay Minh Lâm và Trần Văn Bảo một trước một sau rời khỏi phòng khám, trong lòng tự nhiên trống rỗng, làm sao có thể dễ chịu nổi?

Hình như cũng gần bảy tám tháng rồi, sau khi Lê Chí Cường mắng cô một trận dữ dội, quan hệ của hai người càng lúc càng xa, mà cũng bởi vì trước giờ cô và Lê Chí Cường cũng chưa từng bắt đầu, cùng lắm cũng chỉ được coi là một đoạn thời gian mập mờ không có kết quả.

Trước đây luôn cảm thấy nữ theo đuổi nam hết sức đơn giản. Sau này phát hiện tình cảm đơn phương thật sự quá gian nan, đối phương không chủ động, nếu bạn mặt dày, bị động, thì lại quá mất giá.

Đoạn tình cảm này định trước là vô vọng, cô vẫn nên xốc lại tinh thần, sống cho tốt, thời gian qua sẽ dần quên lãng đi.

Sao cô ấy lại ở đây? Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Lê Chí Cường nhanh chóng vút qua, thấp giọng nói bên tai Lê Hoàng Việt: "Tổng giám đốc Việt, Vũ Tuyết Trang đã làm ra chuyện như vậy với bà chủ, tại sao vẫn còn để mặc cô ấy tiếp tục ở bên cạnh bà chủ?"

Lê Hoàng Việt không đồng ý nói: "Không quan trọng, chỉ cần cô ấy muốn."

Anh không cho phép bản thân lại vứt bỏ Trần Khả Như một lần nữa, cũng giống như không cho phép người khác làm trái lại. Nếu Vũ Tuyết Trang ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý liền yên ổn vô sự, nếu xảy ra chút sai sót, anh sẽ khiến cô phải trả một cái giá nặng nề!

Lê Chí Cường rõ ràng nghe ra được sự cưng chiều trong giọng nói của Lê Hoàng Việt. Trong lòng anh vẫn luôn trung thành với tổng giám đốc Việt, trước đây khi Vũ Tuyết Trang vu oan cho Trần Khả Như, anh đã tìm cô, trách mắng cô một trận. Được rồi, có thể đúng là giọng điệu lúc ấy hơi chút nặng nề, sau đó, tổng giám đốc Việt vẫn ủ rũ không có tinh thần, anh cũng không tìm thấy thời gian và cơ hội thích hợp nữa. Thoáng một cái, thế mà đã không liên lạc với nhau lâu như vậy rồi.

Lúc này gặp lại cô lần nữa, tâm tình lại trở nên bức bách như vậy.

"Cho cậu nghỉ hai giờ."

Lê Hoàng Việt đảo mắt qua, chiếc xe Bugatti sẫm màu từ từ tiến lại gần, anh tự mình ngồi lên ghế sau.

Lê Chí Cường còn chưa nghe rõ, chiếc xe đã rời đi trước một bước, đuôi khói phía sau xe khiến anh xuất hiện có chút cảm giác chóng mặt.

Tổng giám đốc Việt cho anh nghỉ hai giờ là có ý gì?

Nếu đã như vậy, thì anh phải nắm chắc.

Vũ Tuyết Trang loáng thoáng nhìn thấy anh chạy nhanh qua chỗ này của mình, đến gần rồi, trong lòng không khỏi khó chịu, hoang mang rối loạn bước chân nhanh hơn, nói đến cùng chuyện của cô và chị Khả Như, cũng chẳng liên quan gì tới Lê Chí Cường, vô duyên vô cớ bị chửi một trận cũng bỏ đi, dựa vào cái gì mà cô phải tỏ vẻ hòa nhã với Lê Chí Cường chứ!

Dù sao Lê Chí Cường cũng là cánh tay đắc lực của Lê Hoàng Việt, một người cao một mét bảy tám đủ để nổi bật giữa đám đông, thấp bé chân ngắn chỉ có một mét sáu như Vũ Tuyết Trang, bị đuổi kịp là điều rõ ràng.

Lê Chí Cường đứng trước mặt Ngôn Viên vài bước chân, chặn đường đi của cô lại.

Cô hướng đi bên nào, anh liền chặn bên đó.

"Anh muốn làm gì?" Vũ Tuyết Trang nhíu mày, trừng mắt hạnh lên, lạnh lùng hỏi.

Lê Chí Cường thở dài một hơi, sao thái độ của cô gái nhỏ lại kích động như vậy chứ, anh nghiêm mặt nói: "Bác sĩ Trang, anh có chuyện muốn nói với em."

Ông chủ thế nào thì có cấp dưới như vậy, tính tình và tật xấu của Lê Chí Cường càng ngày càng giống với Lê Hoàng Việt rồi, Vũ Tuyết Trang vô cùng tức giận nói: "Thật ngại quá, tôi lại không có gì để nói với anh."

Cô thô lỗ đẩy anh ra, muốn rời đi, nhưng lại bị Lê Chí Cường nắm lấy cổ tay.

Vừa tiếp xúc với da thịt liền như bị kích thích bởi một luồng điện, hai người đều có cảm giác rung động nhẹ nhàng.

"Buông ra!"

Vũ Tuyết Trang có chút phiền muộn với loại cảm giác này, giãy giụa phải trái đều không thoát ra được, mắt hạnh trợn tròn lên, hai gò má đáng yêu.

Lê Chí Cường không hiểu thái độ của cô, chỉ cảm thấy bây giờ cô như biến thành một con nhím xù lông, cả người đều là gai nhọn, anh hắng giọng nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi, giữa chúng ta hình như có hiểu lầm......"

"Có hiểu lầm gì chứ, trợ lý Cường, chị đây không có thời gian nói lời vô nghĩa với cậu đâu!"

Dứt lời, Vũ Tuyết Trang dùng sức đẩy tay của anh ra, nặng nề chạy về phía trước.

Cổ họng, hai má đều nóng hầm hập.

Trước kia cô cảm thấy chị Khả Như rất giả tạo, rất thích việc tỏ ra lạnh lùng trước mặt Lê cặn bã, bây giờ ngược lại cảm thấy bản thân mình càng giả tạo hơn, lại càng không thể thuyết phục.

Mặc dù khí thế thì thắng được một trận lớn, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Lê Chí Cường không đuổi theo, nhìn bóng lưng chạy nhanh đi của cô, nhất thời có hơi bực bội.

Anh chỉ muốn xin lỗi cô một tiếng, chạy cái gì chứ? Còn bày ra bộ dạng không đội trời chung với anh nữa là sao?

Phụ nữ đúng là phụ nữ, thật là một sinh vật khó hiểu!

Không trách được tổng giám đốc Việt vì bà chủ mà phiền lòng, yêu đương, kết hôn thật là hết sức phiền phức!

Trong phòng khám.

Lúc Vũ Tuyết Trang đẩy cửa đi vào, Trần Khả Như đưa mắt thấy cô liền gọi to: "Vũ Tuyết Trang, bệnh nhân bên trong sắp truyền nước xong rồi, em vào thay đi, chị bên này không rời tay được."

"...Vâng."

Giọng nói cô có chút nghẹn ngào đáp lại.

Sau khi Minh Lâm và Trần Văn Bảo rời đi, vừa vặn là buổi tối, bệnh nhân đến khám nhiều hơn, thoáng cái khiến hai người bận tối mắt tối mũi.

Mặc dù Trần Khả Như cảm giác được sự khác thường của Vũ Tuyết Trang, người ta không muốn nói, cô cũng không nên hỏi.

Chỉ là những lời buổi chiều của Tống Quốc Minh, lúc nào cũng luẩn quẩn trong tai cô, may là trong lúc rời đi, cô và cô của Minh Lâm trao đổi số điện thoại, mới đi khoảng chừng được nửa ngày, cô đã bắt đầu lo lắng, Minh Lâm không thể nào mà ngay cả cô của mình cũng không nhận ra, nên Tống Quốc Minh nói là có ý đồ xấu xa nhất định là không có khả năng.

Cô càng suy nghĩ, ban đêm lại càng trằn trọc khó ngủ, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống không nghĩ nữa.

Nếu Minh Lâm đã đi rồi, thì để nó yên tâm rời đi vậy.

Chắc vừa rồi đã bị trễ rồi... Anh ấy cũng thật là, sao mà Tống Quốc Minh vừa đến, mấy phút sau liền xuất hiện rồi, lẽ nào thật sự lắp thiết bị nghe trộm lên người cô sao?

Vừa nghĩ tới Lê Hoàng Việt, đôi mắt cô bất giác híp lại, khóe miệng dần dần cong lên.

Nằm trên giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, gần đây, Lê Hoàng Việt vô cùng cưng chiều cô, vốn dĩ đây mới là cảm giác yêu đương, tất cả đều tốt lên, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, cuối cùng cô và Lê Hoàng Việt cũng thuận lợi ở bên nhau, hạnh phúc này quả thật không hề dễ dàng, cô phải bồi dưỡng và giữ gìn thật tốt.

Cao ốc tập đoàn Á Châu.

Trong phòng làm việc tầng cao nhất.

Lê Hoàng Việt vừa họp xong một hội nghị khẩn cấp và hội nghị trực tuyến, giương cung bạt kiếm tiến hành một cuộc thảo luận kịch liệt, âm thanh ồn ào bên tai khó lắm mới an tĩnh trở lại, anh nhéo nhéo huyệt vị trên sống mũi, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.

Đúng lúc này Lê Chí Cường đẩy cửa bước vào, sau khi ký tên vào hai phần tài liệu, chỉ nghe thấy Lê Hoàng Việt hỏi: "Nhà hàng bên kia chuẩn bị sao rồi?"

Lê Chí Cường dừng lại một chút, đáp lại: "Không vấn đề gì, chỉ chờ đến thứ ba tuần sau, tổng giám đốc Việt, ngài yên tâm."

Thứ ba tuần sau?

Khóe miệng Lê Hoàng Việt lẩm nhẩm, chỉ còn lại năm ngày, trong ánh mắt thâm trầm của anh lộ ra ánh sáng mong chờ.

Lê Chí Cường hỏi: "Tổng giám đốc Việt, cái đó, chọn vào thứ ba tuần sau, có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Lẽ nào là vào thất tịch sao? Không đúng, thất tịch đã qua rồi.

"Lê Chí Cường, mấy ngày trước lúc tôi nói cậu không đủ lãng mạn, tôi cảm thấy đầu óc của cậu cũng khá tốt, sao mà cứ đến thời điểm then chốt lại không có bước ngoặt vậy?" Lê Hoàng Việt không chút nào nể tình phê bình: "IQ của cậu cũng không tồi, nhưng EQ thì lúc cao lúc thấp... Chẳng trách, bên cạnh vẫn chẳng có cô bạn gái nào."

"Tổng giám đốc Việt, tôi... Thật ra vận đào hoa của tôi cũng chẳng thiếu, nhân viên nữ của công ty chúng ta cũng nhiều lần liếc mắt đưa tình với tôi... Chỉ có điều tạm thời tôi vẫn đặt công việc lên hàng đầu, không có ý định yêu đương."

Lê Chí Cường tranh luận rất có cơ sở, những lời anh nói đều là sự thật, trong cả công ty, ngoại trừ tổng giám đốc Việt thì gần như người có sức hấp dẫn và có vận đào hoa nhất chính là anh, chỉ có điều công việc của anh bận rộn, bình thường xử lý giúp tổng giám đốc Việt một đống lớn việc công rồi việc riêng, đặc biệt là khi tổng giám đốc Việt đi công tác hay bận yêu đương, công việc trong công ty đều do anh xử lý, làm gì có thời gian suy nghĩ việc đại sự của bản thân.

Lê Hoàng Việt không tiếp tục đùa giỡn nữa, trực tiếp nói luôn đáp án: "Thứ ba tuần sau là sinh nhật của cô ấy."

Trên chứng minh thư là sinh nhật dương lịch.

Lê Chí Cường thấy nhức đầu, thán phục: "Hóa ra là như vậy, ngài như vậy cũng quá có thành ý rồi, chọn một ngày tốt nhất, đến lúc đó chính là có luôn hai việc vui rồi... Bà chủ nhất định sẽ rất ngạc nhiên và cảm động."

Lê Hoàng Việt cười nhẹ không nói, người trước nay gặp khó không hãi như anh, thế mà lại có ngày giống như chàng trai hai tám tuổi kích động như vậy, hi vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Giữa hai người họ đã không còn bất kỳ cản trở nào nữa, cho dù có, anh cũng sẽ diệt tận gốc gai bụi và cỏ dại hai bên đường.

"Tổng giám đốc Việt, dường như Trần Phương Liên vẫn không lộ mặt..."

"Tăng thêm người, không được buông lỏng cảnh giác, một khi bắt được cô ta, trực tiếp ném vào trong đồn cảnh sát, tôi không quản được cô ta thì để quản ngục làm đi."

"Rõ, tổng giám đốc Việt."

Chín giờ rưỡi.

Trần Khả Như vừa thiu thiu ngủ, mí mắt khép lại, tiếng chuông điện thoại vang lên giai điệu vui tươi của khúc canon diễn tấu đàn vi-ô-lông.

Cô bỗng giật mình một cái, chân tay luống cuống đi lấy điện thoại, cúi đầu xem, vậy mà lại là cô của Minh Lâm gọi điện tới.

Cô nhanh chóng nghe máy: "Alo?"

"Là cô Như sao, tôi là cô của Minh Lâm, không hay rồi, Minh Lâm xảy ra chuyện rồi!"

Trong điện thoại, giọng nói của người phụ nữ rõ ràng là vội vàng và hoang mang khác thường, ở cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.