Trong lòng Trần Khả Như giật thót, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nói: "Chị, chị đừng vội, từ từ nói, Minh Lâm đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Khả Như, chuyện là như thế này, buổi sáng..."
Buổi sáng, lúc Minh Lâm rời đi cùng với bọn họ, họ cảm thấy cậu bé hơi buồn bã, không ăn uống cũng không nói gì, hai người họ đều cảm thấy hẳn cậu bé đang không nỡ. Rời đi ngay lập tức như vậy, hẳn trong lòng cậu bé sẽ có một khoảng trống, cố gắng đợi một khoảng thời gian thì sẽ quen dần thôi.
Nhưng, tàu lửa mà ba người đi xuất phát từ Đà Nẵng đi thẳng đến trung tâm huyện Sìn Hồ, mất khoảng bảy, tám tiếng. Tàu xuất phát lúc mười hai giờ, ăn xong cơm tối, vào lúc năm giờ, hai vợ chồng chợp mắt một lát, thầm nghĩ ngủ khoảng hơn hai giờ nữa là đã đến được trạm cuối cùng rồi, sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng ai biết được, lúc đến trạm, họ không tài nào tìm thấy cậu bé, tìm ở nhà ga, nhờ người phát loa tìm. Cuối cùng, bọn họ thấy được trong camera theo dõi của tàu lửa, vào lúc sáu giờ khi tàu dừng lại ở một trạm, Minh Lâm đã một mình xuống tàu.
Bây giờ, hai vợ chồng đang quay trở lại, nghĩ rằng vẫn nên gọi một cuộc điện thoại cho Trần Khả Như, nếu không thì thật sự khó mà yên ổn.
"Chị, bây giờ hai người đừng vội, hai người chắc chắn Minh Lâm chủ động đi xuống xe sao, bên cạnh không có ai khác sao?" Lúc này Trần Khả Như vừa nôn nóng vừa vội vàng, nhưng cũng biết rằng nước xa không cứu được lửa gần, cho nên chỉ có thể cố làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn để đưa ra các phán đoán.
"Chị không biết, rất nhiều người xuống xe, video cũng không rõ ràng..."
Trần Khả Như cau mày: "Chị, đợi sau khi hai người đến nơi thì đến nhà ga tìm thằng bé vào báo cảnh sát trước, bây giờ em sẽ ngay lập tức xuất phát, tìm đến chỗ mọi người ngay."
"... Được, Khả Như, bọn chị nghe em hết!"
Người phụ nữ nhanh chóng đáp, vẫn còn đang trong trạng thái mất hồn, hoang mang lo sợ.
Trần Khả Như cúp điện thoại, tâm trạng nặng nề, không ngừng suy nghĩ.
Việc Minh Lâm rời đi cũng làm cô rất lo lắng, nếu cậu bé không muốn rời đi cùng với cô, không ai có thể miễn cưỡng được cậu bé... Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng dọn đồ vào trong một cái ba lô, tay chân luống cuống cho vào một ít đồ dùng tẩy rửa hàng ngày.
Cô không chờ nổi nữa, nhất định phải ngay lập tức chạy tới, nếu Minh Lâm thật sự xảy ra chuyện gì, sao cô có thể yên lòng được?
Hiện tại cô đang rất hối hận, lúc ban ngày hẳn cô phải nói chuyện thẳng thắn với Minh Lâm, hoặc khuyên bảo cậu bé, không nên để mặc cậu bé tiếc nuối rời đi, nhưng cô lại không hề nghĩ rằng cậu bé lại cực đoan như thế.
Khả năng Minh Lâm bị người xấu bắt cóc rất nhỏ, cậu bé thông minh lanh lẹ hơn những đứa trẻ bằng tuổi khác, nhưng trên người cậu bé lại không có tiền...
Trần Khả Như loạt soạt chạy xuống lầu, âm thanh này đúng lúc đánh thức Vũ Tuyết Trang vốn không hề buồn ngủ chút nào. Minh Lâm và Trần Văn Bảo đều không ở trong phòng khám bệnh trên lầu hai, Vũ Tuyết Trang sợ một mình Trần Khả Như sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nên ban đêm cô nghỉ ngơi ở căn phòng cách vách.
Vũ Tuyết Trang mở cửa phòng, liền nhìn thấy Trần Khả Như hai vai đeo ba lô, mặc quần áo thể thao: "Chị Khả Như, chị mặc như thế này, nửa đêm không ngủ mà đi đâu?"
"Vũ Tuyết Trang, chị đi Sìn Hồ một chuyến, không tìm thấy Minh Lâm, trong lúc chị không có ở đây, giao phòng khám bệnh cho em nhé." Trần Khả Như dừng lại, dặn dò thật nhanh, mặt mày nghiêm trọng, mắt đỏ hoe.
“Đợi một chút, chị Khả Như, chị chắc chắn chị muốn đi ra ngoài vào lúc nửa đêm một giờ sáng như thế này?"
Vũ Tuyết Trang nghĩ lại trong chốc lát, bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, cô mang dép lê vào rồi chạy nhanh xuống cầu thang, kêu lên: "Chị Khả Như, chị không nên xúc động, với lại chị cũng không phải cảnh sát, đi cũng không giúp thêm được gì, hay là để em nói lại với Tổng giám đốc Việt trước rồi ngày mai đi tìm cậu bé ấy, được không?"
Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo.
Vũ Tuyết Trang là bạn của cô, mối quan tâm đầu tiên của cô là Trần Khả Như được an toàn, sau đó cô ấy cảm thấy chị Khả Như và Lê Hoàng Việt vất vả lắm mới cởi bỏ được những hiểu lầm, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đang dần dần trở nên tốt đẹp. Vậy nên không thể làm chuyện gì liều lĩnh nữa, hành động một mình sẽ để cho người xấu có cơ hội lợi dụng, dù sao những phần tử bất lương như Trần Phương Liên, Tống Quốc Minh đều đang nhìn cô chằm chằm ở trong bóng tối hẻo lánh âm u...
Nội tâm Trần Khả Như đấu tranh kịch liệt, đã qua mấy tháng, lý trí của cô càng ngày càng giảm sút, cô xúc động, lo chuyện bao đồng, không thông minh, không quả quyết... Hiện tại, cô vô cùng buồn bực vì mình xử lý mọi việc quá cảm tính!
"Chị Khả Như, chị đừng mạo hiểm nữa, vô duyên vô cớ làm cho người khác lo lắng!"
Vũ Tuyết Trang tưởng mình sẽ không khuyên nổi cô, bởi vì bác sĩ Như vốn rất có chính kiến. Nhưng sau vài phút im lặng, Trần Khả Như lại đột nhiên lên tiếng trả lời: "Được, chị không đi nữa."
Giọng nói nặng nề, còn hơi run run.
Vũ Tuyết Trang thở ra một hơi thật dài, đang lúc nửa đêm, cậu bé Minh Lâm đi chưa đến một ngày đã xảy ra vấn đề, mà cậu bé ấy cũng không quá nghịch ngợm.
Thật ra do cô quá lo lắng mà thôi, Lê Hoàng Việt phái vệ sĩ thay phiên nhau bảo vệ bên người Trần Khả Như trong suốt hai mươi tư giờ, dù chỉ là một ngọn gió cọng cỏ thổi qua thôi, Lê Hoàng Việt cũng sẽ biết được ngay.
Vì Trần Khả Như không quan tâm rời đi làm cho người nào đó lo lắng, trong công ty vốn có nhiều việc không thể để chậm trễ trong thời gian dài, nhất là khi vết sẹo trên mặt Lê Hoàng Việt vẫn còn đang rất rõ ràng... Tất cả những chuyện đó đều là hậu quả của sự tùy hứng và cố chấp của cô.
Nhưng, trong cuộc sống nếu cứ sợ này sợ kia mà không thể đối mặt với những suy nghĩ thật sự của mình thì chẳng phải là đã sống uổng phí một đời rồi sao.
Tối nay chắc chắn là sẽ rất khó khăn.
"Chị Khả Như, em đi với chị, ngày mai chị có thể đi máy bay để tiết kiệm thời gian, hoặc là chúng ta lạc quan lên chút, biết đâu lát nữa cô của Minh Lâm sẽ ngay lập tức gọi điện tới?"
"Chỉ mong là vậy."
Trần Khả Như thản nhiên nói, trong đôi mắt sâu hun hút tràn đầy nỗi lo âu.
Dù trong lòng có sốt ruột đến đâu cũng không thể mặc kệ Lê Hoàng Việt, cô nhất định phải cũng phải có trách nhiệm, cùng tiến cùng lùi với Lê Hoàng Việt.
Minh Lâm, xin lỗi, hiện tại mẹ không thể đi tìm con.
Vũ Tuyết Trang gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt, nói sơ qua tình huống, nhưng đối phương bây giờ đang ở một nơi gần trung tâm thành phố, cần khoảng bốn, năm tiếng lái xe, không thể về ngay được, ít nhất cũng phải là buổi sáng ngày mai.
"Nước xa cứu không được lửa gần, Tổng giám đốc Việt, anh cũng đừng sốt ruột. Tôi có thể giúp anh chăm sóc chị Khả Như, yên tâm, không có việc gì đâu..." Vũ Tuyết Trang đang bận nói liên tục với đầu dây bên kia.
Sau khi Lê Hoàng Việt nghe xong thì chỉ nói một câu đơn giản: "Để cô ấy nghe."
Trần Khả Như đang ngồi trên mép giường xộc xệch, chỉnh lại hơi thở, cầm lấy điện thoại: "A lô?"
Lê Hoàng Việt thật lâu không nói gì, nhưng cô có thể cảm giác được tiếng đối phương thở như đang gần trong gang tấc, ban đầu cô có thật nhiều điều muốn nói, nhưng khi nãy Vũ Tuyết Trang đã nói hết rồi.
"Anh..."
"Em..."
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại ngay lập tức đồng thời dừng lại.
"Em nói trước đi."
Lê Hoàng Việt mở đầu trước. Giờ phút này, Trần Khả Như nghe được giọng nói của anh, không hiểu sao trong lòng lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng bất ngờ thay, cô lại nói một câu không hề liên quan gì: "Phải đi nơi khác công tác, sao lại cố ý đến tìm em vào lúc trời chạng vạng tối?"
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cười, cách một chiếc điện thoại, dường như cô có thể cảm giác được anh đang vui vẻ đến mức nào.
"Em biết mà."
"Em không biết."
"Anh không thích Tống Quốc Minh gặp em, nếu còn có lần sau, anh sẽ đóng gói anh ta ném thẳng ra nước ngoài ở cùng với Lê Mỹ Hoa, cả đời này đừng hòng trở về thành phố Đà Nẵng!"
"Lê Hoàng Việt anh..."
Giọng điệu của anh trở nên ngoan cố và đầy tính uy hiếp, lại thể hiện ra được sự nam tính của anh. Trần Khả Như ngay lập tức cảm thấy đúng sai như hóa thành bọt nước, mình thật là hết thuốc chữa, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ.
Vũ Tuyết Trang yên lặng đi ra khỏi phòng. Khó xử thật, vợ chồng trẻ người ta càng trò chuyện càng không đứng đắn, không chừng nói thêm nữa sẽ làm cô ấy bị sốc, cho nên, cô không nên nghe lén để khỏi bị tổn thương, người còn độc thân thật sự rất tội nghiệp.
"Lê Hoàng Việt, cảm ơn tất cả những chuyện anh đã làm cho em."
Công việc của anh rất nhiều, nhưng lần nào anh cũng luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất, giải quyết cho cô, cô rất cảm động vì điều này.
"Nếu em muốn cảm ơn anh thì đừng để anh lo lắng. Đợi mai anh quay về, cùng nghĩ cách với nhau được không?" Lê Hoàng Việt có khả năng chuyển đổi thuần thục giữa ra lệnh một cách ngang ngược và cầu xin thật dịu dàng, làm cho người khác thật sự cảm thấy vui vẻ, không thể tự kiềm chế được nhịp tim của mình.
“Được..."
Trần Khả Như nhanh chóng đáp lại, cô biết một chữ này có sức nặng rất nặng nề.
"Vợ ơi?"
Giọng nói trầm thấp của anh lại gọi cô lần nữa.
"Ừm..." Cô dùng giọng nhỏ như muỗi vo ve đáp: "Lê Hoàng Việt, anh muốn nói gì?"
"Đồng ý với anh, bây giờ lập tức lên giường ngủ, không nghĩ về chuyện gì nữa, chuyện của Minh Lâm giao cho anh, đã nghe chưa?"
Lê Hoàng Việt ra lệnh một cách ngang ngược, không cho ai cãi lại.
"Nghe rồi."
Trần Khả Như không hề tức giận mà lại đồng ý nghe theo lời của anh, đã hết giận rồi nhưng thái độ của anh lại càng nghiêm khắc và cứng nhắc hơn, trong lòng Trần Khả Như thấy vô cùng ngọt ngào.
Anh đang quan tâm cô.
Vào trong thời điểm mấu chốt này, quả thật rất có sức sát thương.
"Nghỉ ngơi sớm chút, chỉ cần không chết, chắc chắn anh sẽ giúp em tìm ra."
"Anh cũng thế, không nên quá sốt ruột, ban đêm nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em đi cũng không sao, trừ khi tìm ra thằng bé sớm."
"..."
Bây giờ Lê Hoàng Việt đã có sức ảnh hướng đến mức có thể thay đổi được tâm trạng của Trần Khả Như, tất cả sự kích động, lo lắng của cô đều được an ủi và giảm bớt.
Thật ra cảm giác này cũng không tệ, làm cho người khác rất hâm mộ.
Năm phút sau, ở văn phòng Tập đoàn Á Châu.
Lê Hoàng Việt cúp điện thoại, vẻ mặt vốn đang mỉm cười trong nháy mắt trở nên nặng nề và lạnh lùng.
"Tổng giám đốc Việt, sao anh lại phải lừa bà chủ?"
Lê Chí Cường đang tăng ca cùng với Lê Hoàng Việt, Tổng giám đốc Việt nói chuyện trước mặt anh ta, đã quen không kiêng nể gì, cũng không thèm giấu giếm. Khi nãy Lê Chí Cường lại nghe thấy rõ ràng, Tổng giám đốc Việt đã có thể tan làm ngay bây giờ lại lừa người ta mình đang ở một nơi cách xa nơi này mấy chục cây số... Khả năng nói dối không chớp mắt siêu cao đến mức có thể lừa cả anh ta.
"Tôi có lý do của riêng tôi, bây giờ có một chuyện cần anh cho người đi làm."
Lê Hoàng Việt thở dài một hơi, quả thật là vì anh lo lỡ như Trần Khả Như tự ý hành động lại nảy sinh thêm sự cố mà anh không biết được. May mà sau khi gặp chuyện một lần cô đã khôn hơn một chút, Trần Khả Như không làm như vậy nữa, lại nghe lời đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lê Chí Cường hỏi: "Chuyện gì?"
Lê Hoàng Việt ra hiệu anh ta kề sát lỗ tai tới, Lê Chí Cường xoay người, Lê Hoàng Việt chỉ thì thầm mấy tiếng vào tai anh ta nhưng sắc mặt Lê Chí Cường lại trở nên vô cùng phức tạp.
Anh ta lập tức do dự hỏi: "Tổng giám đốc Việt, anh chắc chắn chứ?"
"Thế nào, anh nghi ngờ quyết định của tôi à?"
"Tôi không dám."
"Trước tiên liên hệ đồn công an ở nơi đó, tìm thằng bé xong rồi tính."