Editor: Cẩm Tú
Mary dịu dàng cười với người đàn ông,“Ông xã, ngồi đi.”
Đầu trọc mỉm cười, nắm lấy bả vai của cô rồi ngồi xuống. Hắn chính là lão đại Cảnh Nhạc Thiên của “Long Phong”.
Hắn nhìn Bạch Ngôn Sơ, nhíu mày rậm nói: “Cậu Bạch, lần điênđanlqqqđ này ‘Đông Hưng ’ lại dám phái người truy sát bà xã và ân nhân của tôi, thì đồng nghĩa với việc chỉa súng về phía đầu tôi. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua, tôi đã có kế hoạch kỹ càng để đối phó với bọn họ. Cậu yên tâm, thù này tôi nhất định phải báo!”
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười gật đầu một cái: “Cám ơn anh Nhạc!”
“Tôi còn nhận được gió, nói cảnh sát sẽ chuẩn bị một cuộc tấn công bí mật nhằm vào Đông Hưng, được gọi là Hắc Lôi. Mấy năm này Trần Hổ quá tự cao rồi, càng ngày càng mở rộng sản xuất ma túy, hắn ta nghĩ cảnh sát sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Nếu hành động lần này thành công, đoán chừng Trần Hổ rất khó để xoay người.” Cảnh Nhạc Thiên nói.
Mary như nghĩ tới gì đó, nói, “Nghe nói mấy ngày trước Trần Hổ giết một cảnh sát nằm vùng ở trong tổ chức của hắn, còn gửi nội tạng về cho cục cảnh sát! Cho nên cảnh sát chắc chắn đã rất tức giận, nhất định sẽ liều chết mà chiến với Trần Hổ đấy!”
Bạch Ngôn Sơ cau mày nghe xong những lời này, trong lòng có chút chấn động.
Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện lần trước Du Du bị bắt cóc. Nếu cảnh sát có thể quật ngã Trần Hổ, anh tự nhiên cũng thấy vui.
Cảnh Nhạc Thiên thở dài nói: “Tên Trần Hổ này làm việc quá tuyệt tình, thật đúng là muốn được thấy hắn chết như thế nào?”
Điện thoại của Mary đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Hả? Rất tốt! Vất vả cho các cậu rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, liền cười nói với Bạch Ngôn Sơ: “Hoàn thành!”
Bạch Ngôn Sơ cầm ly rượu lên mỉm cười cảm ơn: “Cám ơn chị Mary! Cạn ly!”
Ly rượu của ba người cụng vào nhau mang theo âm thanh trong trẻo.
=== ====== ====== ====
Sáng sớm hôm sau, dân ở Hương thành truyền tai nhau một tin giựt gân —— Ảnh nude của Giang Tâm Di được tung ra.
Mặc dù hình ảnh lõa thể của Giang Tâm Di đã bị xử lý làm mờ bộ phận quan trọng, nhưng vẫn là có thể tưởng tượng được cảnh tượng ướt át mà dâm điênđanlqqqđ mị lúc đó. Trong đó còn có vẻ mặt mất hồn của Giang Tâm Di lúc lên cao trào, làm người ta mặt hồng tim đập.
Du Du cũng đã thấy được tin tức này ở trên mạng. Sau khi xem xong, cô liền cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại: “Này, anh đang ở đâu?”
Bên kia người đàn ông êm ái cười một tiếng: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Du Du nghe thấy giọng của anh, trên mặt khẽ ửng hồng.
Thật ra thì nếu bình tĩnh mà xem xét, gần đây Bạch Ngôn Sơ có chút thay đổi. Từ lúc trùng sinh cho tới nay, thật ra những thay đổi của anh cô vẫn để ở trong mắt, ghi ở trong lòng. Mặc dù cô không quá nguyện ý, cũng không dám quá tin tưởng anh bởi vì cô mà thay đổi.
Hai giây sau, bóng dáng cao to của Bạch Ngôn Sơ xuất hiện tại ở trước cửa. Cô đang do dự có nên đi tới hay không, thế nhưng anh lại sải bước tiến tới, đưa tay ôm chặt lấy cô.
Mặt dán vào áo len lông cừu của anh, mang lại cảm giác thoải mái mà ấm áp. Anh vuốt ve sau gáy của cô, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ tới anh sao?”
Du Du lại bắt đầu mặt đỏ tim đập. Chẳng lẽ mắt anh có lắp tia X quang, có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của mình hay sao?
Cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có này, mùi đặc biệt trên cơ thể anh, làm cho cô có chút mê muội.
Bạch Ngôn Sơ kéo hông của cô qua, nói: “Anh đi thăm lão gia tử với em, đi thôi.”
“Đúng rồi, mẹ anh đâu? Đã khá hơn chút nào chưa?” Cô không nhịn được hỏi.
Anh và cô cùng nhau đi ra ngoài, nói: “Đã xuất viện rồi. Bà không muốn ở tại trong bệnh viện, nói về nhà thoải mái hơn.”
Du Du có chút bận tâm nói: “Hãy chăm sóc bà ấy nhiều vào.”
Thế nhưng anh lại đưa tay lên véo véo má của cô, cười quỷ dị: “Tốt nhất là có một đứa con dâu ngày ngày bên cạnh bà ấy.”
Gương mặt của Du Du ửng đỏ, cúi đầu không nhìn anh, chuyển đề tài: “Bạch Ngôn Sơ, chuyện Giang Tâm Di là anh phái người làm sao?”
Bạch Ngôn Sơ nâng cái cằm như tuyết trắng của cô lên vuốt ve, cười nói: “Du Du, từ nay về sau, thế giới của chúng ta chỉ có anh và em, sẽ không còn có những người khác, những chuyện khác nữa.”
Du Du xuất thần nhìn con ngươi đen sâu thẳm và nụ cười của anh. Đây thật sự là Bạch Ngôn Sơ mà cô biết?
Anh thay đổi như vậy, cô vẫn còn chưa thích ứng được.
Anh ôm sát cô, coi như đây là chốn không người hôn lên mặt và môi cô một cái, thâm sâu nói: “Du Du, anh không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy chúng ta.”
Trong lúc bất chợt Du Du giống như rơi vào màn sương đầy màu sắc, bị anh kéo lên xe mà vẫn không biết.
Lời của anh, sự dịu dàng của anh, có phải trong lời đường mật đó lại trộn lẫn với độc dược hay không?
Khi thấy người lái xe không phải Tiễn Cường mà là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ thì cô mới hồi hồn, hỏi: “Tiễn Cường đâu?”
Tiễn Cường là loại người mưa gió bão táp điênđanlqqqđ cũng không thay đổi, trung thành với cương vị công tác. Nhưng bây giờ hắn đi đâu? Chẳng lẽ xin nghỉ?
Bạch Ngôn Sơ thấy cô giật mình, liền nói: “Tiễn Cường đã từ chức, hai ngày trước đột nhiên đi ra ngoài. Hiện tại cũng không có bất kỳ tin tức nào của cậu ta.”
“Không phải anh ta vẫn rất trung thành với anh sao?” Du Du cảm thấy nghi ngờ không hiểu.
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ trở nên sắc bén: “Anh vẫn hoài nghi thân phận của Tiễn Cường, cảm giác cậu ta không phải người bình thường. Loại cảm giác này, kể từ sau lần em bị bắt cóc anh liền cảm thấy.”
Tiễn Cường chẳng những có thể lực vượt trội, lại còn có cơ trí hơn người và bối cảnh xuất thân thần bí.
Sau khi vào trong xe, Du Du hỏi: “Có ý tứ gì? Vậy anh ta là ai?” Sau đó lại trêu chọc nói, “Anh ta không phải là nằm vùng mà trong phim truyền hình hay nói đấy chứ?”
“Rất có khả năng.” Bạch Ngôn Sơ cười nhạt một tiếng, trong đó ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
Du Du cả kinh: “Vậy anh ta nằm vùng ở phương diện nào?”
Bạch Ngôn Sơ than nhẹ: “Rất khó nói. Phương diện nào cũng không tốt!”
=== ====== =====
Đường Hạc Lễ đã dần dần khôi phục lại năng lực nói chuyện khiến bác sĩ rất phấn chấn. Khi Bạch Ngôn Sơ cùng với Du Du đến cửa phòng bệnh thì liền nhìn thấy một bác sĩ nam tóc vàng đang nói chuyện với Lâm Như Nguyệt.
Du Du vội vàng đi tới hỏi: “Dì Nguyệt, hôm nay cha sao rồi?”
Lâm Như Nguyệt vui mừng nói: “Cha con đã dần hồi phục lại rồi! Bác sĩ Mạch nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hi vọng khôi phục được hoàn toàn.”
Mà bác sĩ Mạch tóc vàng mắt xanh đứng một bên cũng mỉm cười.
Nhưng lúc Lâm Như Nguyệt nhìn thấy kế nữ bả vai bị bạch nói sơ tay đắp thì vừa gương mặt không vui, nói: “Từ từ, làm sao ngươi còn là địch ta chẳng phân biệt được?”
Bạch Ngôn Sơ lại đi trước một bước cười nói: “Dì Nguyệt, Du Du sẽ tái hôn với tôi! Chuyện này chính miệng lão gia tử cũng đồng ý rồi!” Nói xong, một tay ôm sát cô gái nhỏ nhắn bên cạnh.
Du Du có chút không tự nhiên nói: “Chúng ta vào thôi!”
Bạch Ngôn Sơ lại bình tĩnh nhìn Lâm Như Nguyệt, nụ cười có ý cảnh cáo: “Còn nữa, đừng tưởng rằng bắt cóc mẹ tôi đang bị bệnh, chính là phương điênđanlqqqđ pháp tốt nhất! Tổng giám đốc của Hoa An không phải là chức vụ mà chó và mèo có thể đảm đương được!”
Lâm Như Nguyệt tức giận đến toàn thân phát run, rất muốn mở miệng phản bác nhưng cuối cùng lại trầm mặc, quay đầu tức giận rời đi.
Du Du vội vàng kéo kéo ống tay áo của Bạch Ngôn Sơ, nói: “Lần sau không nên nói với dì Nguyệt như vậy!”
“Nhưng bọn họ lại bắt cóc một người phụ nữ đang bị bệnh, ném bà ấy trong căn nhà cũ nát bẩn thỉu chịu đói, có phải rất không nhân tính không? Du Du, món nợ này anh sẽ không quên!” Bạch Ngôn Sơ hung hăng cười lạnh.
Du DU nhìn ra được trong mắt anh chứa đầy ý hận, liền khuyên nhủ: “Hay là thôi đi! Bọn họ cũng là vì Hoa An! Bọn họ vẫn cho rằng anh không trung thành với cha tôi, liên hiệp với Giang Tâm Di chiếm lấy gia sản của cha.”
“Vậy em đã tin tưởng anh rồi sao?” Anh ôm cô, lại hôn một lần nữa.
Ở trước cửa phòng bệnh rồi mà anh vẫn còn không bỏ qua cho mình? Du Du ra sức tránh né, nhưng vẫn bị anh hôn. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, triền miên không thôi, để cho cả người cô nóng bừng lên.
Sau khi buông cô ra, anh véo véo gương mặt của cô, đùa giỡn cười khẽ: “Lúc em động lòng vì anh là dáng vẻ mê người nhất! Anh thích.”
Trong con ngươi của anh, đều là nhu tình sâu thẳm cùng sự chuyên chú. Du Du có chút không dám nghênh đón ánh mắt của anh, liền cúi đầu nói: “Vào đi thôi!” Liền dẫn đầu đi vào phòng bệnh của cha.
Lâm Như Nguyệt đang cho Đường Hạc Lễ ngồi dậy để uống nước, nhìn thấy hai người bọn họ, liền nghiêm mặt.
Đường Hạc Lễ nhìn thấy Du Du đi vào, khi thấy Bạch Ngôn Sơ, mở miệng nói một câu: “A. . . . . . A Sơ! Cậu. . . . . . Cậu đã đến rồi?”
Do dùng sức, ông mãnh liệt thở gấp . Bạch Ngôn Sơ liền bước lên trước nói: “Lão gia tử, thật xin lỗi!”
Du Du sững sờ nhìn anh, sau đó nhìn sang cha.
Đường Hạc Lễ lắc đầu một cái, than một tiếng, sau đó nhẹ nhàng giơ tay phải lên, gọi con gái tới đây. Du Du đi tới, một tay nắm lấy tay của ông.
Tay cha nắm chặt tay cô, giống như dồn tất cả lực lượng truyền vào cơ thể cô. Du Du rưng rưng nói: “Cha, cha có thể nói chuyện được, con thật sự vui mừng.”
Bạch Ngôn Sơ nhìn Đường Hạc Lễ, lạnh nhạt nói: “Lão gia tử, ngày đó là Giang Tâm Di hẹn ngài tới nghĩa trang?”
Vẻ mặt Đường Hạc Lễ thay đổi, miệng cứng đờ, hô hấp cũng gấp rút . Lâm Như Nguyệt thấy thế không kiềm chế được cơn giận, quát lên với Bạch Ngôn Sơ: “Cậu vẫn không biết xấu hổ? Đều là do cậu và con tiện nhân kia làm hại!”
“Đúng, là cô ta.” Đường Hạc Lễ dùng sức nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Du Du không kiềm chế được, giọng nói trở nên run rẩy: “Có phải là cô ta đẩy cha xuống không?”
Đường Hạc Lễ nhắm mắt lại, gật đầu một cái, gian nan nói: “Là cô ta. . . . . . Cô ta đẩy, đẩy ta xuống!”
Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái: “Vậy thì tốt.”
Cảnh sát cũng đã nói, người chứng kiến điênđanlqqqđ duy nhất chính là Đường Hạc Lễ. Chỉ cần ông nói ra người nào đẩy ông xuống, thì sẽ mở ra chân tướng.
Lâm Như Nguyệt kêu lên: “Chúng ta phải báo cảnh sát! Bắt con tiện nhân kia! Nhất định phải bắt cô ta!”
Du Du đi tới bên cạnh Bạch Ngôn Sơ, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Anh định làm gì?”
Chuyện kia của Giang Tâm Di đang làm dư luận xôn xao, đoán chừng Lục Phi nhất định sẽ kêu la như sấm. Tiếp đó, lại có chuyện gì đón chờ Giang Tâm Di đây?
“Không làm gì, xem kịch vui thôi!” Bạch Ngôn Sơ cười nhạt.