Chồng trước có độc

Chương 72: Chương 72: Chương 71




Editor: Nam Cung Nguyệt

Căn cứ vào lời khai của Đường Hạc Lễ, đã chứng minh Giang Tâm Di là người đẩy ông xuống bậc thang. Cảnh sát lấy được lời khai xong, đã chuẩn bị đi bắt Giang Tâm Di trở về.

Nhưng vào lúc này, Đài Truyền Hình bất ngờ tung ra một tin tức làm người ta khiếp sợ: Giang Tâm Di bị mấy người đàn ông không quen biết hành hung, từ ban công lầu hai nhảy xuống nhưng vẫn còn sống, chỉ là đã bị ngã gãy xương.

Thấy tin tức này xong, Du Du ngạc nhiên hỏi Bạch Ngôn Sơ ở bên cạnh: “Cái này cũng là anh nói người làm?

Nếu là thật, thì thủ đoạn của anh thật đúng là đủ tàn nhẫn.

Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng ôm cô, bưng một đĩa nho cầm lên một quả nho đưa vào trong miệng cô, cười nói: “Việc này chẳng có quan hệ gì với anh!

Nhất định là một người đàn ông độc ác bị mất hết mặt mũi làm rồi! Người phụ nữ của hắn chơi ‘Cửu vương nhất hậu’, hắn không phải sẽ tức đến nổ phổi rồi hả?

Lần này Giang Tâm Di có thể nhặt về một cái mạng, nhưng dù sao vẫn bị thương phải vào bệnh viện. Du Du mặc dù hận thấu xương người phụ nữ này, nhưng nghĩ tới đây trong lòng liền dao động.

Nếu Giang Tâm Di có chừng có mực, mọi thứ sẽ yên bình rất nhiều. Đường Hạc Lễ cũng sẽ không bị thương nằm viện, cô ta cũng sẽ không bị người khác hành hung.

Rốt cuộc thì người nào có thể nắm trong tay vận mệnh của mình đây? Là ông trời? Hay là mình?

Anh ôm cô vào trong lòng. Cô dán mặt vào trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim khoẻ mạnh mà rõ ràng của anh.

Cô không thể không thừa nhận, cô vẫn rất thích mùi cơ thể của anh, mê luyến cảm giác anh ôm cô.

Cô vẫn thích anh. Đây là sự thật mà sau khi cô trùng sinh không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận.

Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, có một số việc hai đời đều chưa từng thay đổi. Giống như anh và cô dây dưa vói nhau, cô quyến luyến anh.

Bạch Ngôn Sơ, tôi đã trùng sinh mà vẫn không trốn thoát được anh. Tôi có nên chấp nhận hay không?

Có lẽ, cô chỉ thản nhiên tiếp nhận vận mệnh an bài sau khi trùng sinh. Bao gồm sung sướng cùng đau đớn.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói: “Mấy ngày nữa cha em đã có thể ra tòa làm chứng rồi. Chỉ cần ông ấy nói ra, tội danh của Giang Tâm Di có thể định ra rồi!”

Cô nhắm hai mắt chôn đầu thật sâu vào trong lòng anh, hưởng thụ sự ấm áp trong lòng anh.

“Du Du, gả cho anh! Ba ngày sau chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

Trong lòng Du Du run lên, cảm thấy mạch máu cả người đều nở ra, cảm thấy nước mắt tràn ra.

Môi của anh gần như dán lên gáy cô, hơi thở ấm áp vọt tới, “Anh sẽ khiến em yêu anh một lần nữa!

Trước khi nước mắt tràn ra lần nữa, Du Du run giọng đồng ý: “Em đồng ý.”

Nếu không thể trốn đi, còn không bằng lựa chọn tiếp nhận.

=== ====== ========

Mười giờ sáng hôm sau, ở trong phòng làm việc của thầy phong thủy nổi tiếng ở Hương thành, Âu Dương Uyển Âm, Bạch Ngôn Sơ đang ngồi yên lặng.

Mà đối diện hắn, là một người phụ nữ hơn 40 tuổi. Mặc một bộ sườn xám xanh lục, tóc cắt ngắn tới cổ. Mặt mũi đoan trang xinh đẹp, một đôi đôi mắt sáng chớp chớp đầy sinh khí.

Bà chính là Âu Dương Uyển Âm. Bà đã nghiên cứu số mệnh phong thủy nhiều năm, còn tinh thông các loại xem bói, cho nên rất nhiều nhân vật quyền quý đều kết bạn với bà, để cho bà đặt tên cho con mình, hoặc là để cho bà đề xuất phong thủy cho nhà mình. Có nhiều người thường xuyên tới cửa xin giúp đỡ, xin bà giải đáp một chút lúc không biết làm thế nào.

Xưa nay Bạch Ngôn Sơ không tin những thứ số mệnh phong thủy kia, nhưng gần đây anh cũng muốn nghe một chút về phương diện này. Con người thường có xu hướng phá vỡ trạng thái trong tâm. Anh chính là như vậy.

Bởi vì, cho tới nay có một khúc mắc cột vào trái tim của anh.

Vì vậy anh rốt cuộc mở miệng hỏi người phụ nữ đối diện: “Cư sĩ, tôi đang gặp một cơn ác mộng, vẫn không có cách giải, xin hỏi rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?”

Âu Dương cư sĩ ưu nhã cười một tiếng: “Cơn ác mộng? Có phải liên quan đến cái chết hay không

“Đúng vậy.” Bạch Ngôn Sơ gật đầu.

“Đợi chút, là mộng về người cậu quan tâm nhất?” Âu Dương cư sĩ rất nghiêm túc hỏi.

Bạch Ngôn Sơ có chút xấu hổ, đáp: “Đúng vậy.”

Chính là cơn mộng Du Du ngã chết ở trước mặt anh, làm cho anh khó quên. Dần dần, anh không muốn tin tưởng đây là một loại trùng hợp. Có lẽ, giấc mộng này hàm chứa điều gì đó.

“Người nào? Bạn gái của cậu? Vợ cậu?”

“Là vợ của tôi.”

“Giấc mộng kia nói gì? Để ý nói ra sao?”

Bạch Ngôn Sơ không thể làm gì khác hơn là thuật lại nội dung của giấc mộng kia cho bà.

Âu Dương Uyển Âm nghe xong khẽ cau mày: “Ác mộng! Ừm, nói tên cùng ngày tháng năm sinh của vợ cậu cho tôi biết?”

Bình thường, khách của bà công khai tư liệu, bà đều không tiết lộ ra ngoài, đây là nguyên tắc của bà.

Bạch Ngôn Sơ liền nói tên, ngày sinh nhật của Du Du.

Âu Dương cư sĩ nghe xong, sắc mặt đột biến, còn đứng lên, tay phải bấm ngón tay tính toán. Sau đó, lông mày của bà nhăn lại, không nói gì.

Sau đó bà lại ngồi xuống, di chuyển đến chỗ cái đĩa trên bàn, lấy ba quẻ ngà voi ném đi. Sau đó, trầm ngâm nhìn bên trong mấy giây.

Bạch Ngôn Sơ bị nét mặt của bà dọa sợ, nhỏ giọng hỏi: “Cư sĩ, có chuyện gì sao?”

Âu Dương cư sĩ rốt cuộc khôi phục lại vẻ mặt quái dị, nhàn nhạt mà cười: “Bạch tiên sinh, tôi chỉ có thể nói: có dị tượng.”

Bạch Ngôn Sơ hoảng sợ, hỏi: “Có ý gì? Dị tượng?”

Âu Dương cư sĩ thở dài, nâng chén trà lên hớp một ngụm trà, nói: “Thiên Cơ Bất Khả Lộ. Bây giờ tôi chỉ có thể tính được vài biến hóa qua những đồ vật kia, nhưng kết quả cuối cùng còn cần cá nhân cố gắng.”

Bạch Ngôn Sơ nóng nảy: “Cư sĩ, giấc mộng kia rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Bà không thể chỉ điểm cho tôi một chút?”

Âu Dương cư sĩ cúi đầu, trong con ngươi xinh đẹp là cảm xúc phức tạp, thở dài nói: “Hiện tại tôi cũng không có cách nào nói với cậu toàn bộ câu chuyện. Nhưng, cậu có thể làm một chuyện!”

Bạch Ngôn Sơ bình tĩnh nhìn bà, trong nội tâm dâng lên sự khẩn trương lo lắng mà trước nay chưa có.

“Không nên làm cho giấc mộng này biến thành sự thật!” Cư sĩ cố hết sức bổ túc một câu.

“Vậy, tôi nên làm thế nào?”

“Bạch tiên sinh, ta chỉ có thể nói cho cậu biết, phải yêu mến người phụ nữ gọi là Đường Du Du này! Nhất là phải chú ý ngày sáu tháng năm của năm năm sau!”dienanleuiydon

Bạch Ngôn Sơ sững sờ. Ngày sáu tháng năm, chính là ngày Du Du đòi ly dị.

Âu Dương cư sĩ làm sao biết ngày này?

Mà vẻ mặt của Âu Dương cư sĩ ngồi đối diện đột nhiên có chút nghiêm túc: “Ngày này đối với Đường Du Du mà nói vô cùng quan trọng! Nhớ, vô cùng quan trọng!”

“Cư sĩ, có thể nói rõ ràng hay không?” Bạch Ngôn Sơ không hài lòng về điều bà nói, tiếp tục hỏi.

Vẻ mặt Âu Dương cư sĩ phức tạp nói: “Ta không thể tiết lộ Thiên Cơ. Nhưng, nếu như cậu cố gắng, có lẽ có thể hóa giải hoặc nghịch chuyển! Nếu không, sẽ khó tránh khỏi kiếp nạn!”

Bạch Ngôn Sơ bỗng nhiên kinh hãi, trái tim thình thịch nhảy loạn. Anh đương nhiên biết, người phụ nữ đối diện sẽ không hù dọa của mình.

Có tin hay không, dĩ nhiên là quyết định của mình. Nhưng giờ phút này, anh không có cách nào không tin.

Âu Dương cư sĩ nói: “Không nên nói chuyện này cho bất luận người nào, kể cả vợ cậu. Việc cậu cần làm, là bảo vệ vợ cậu thật tốt.”

Sau đó, bà lại lấy bút lông đặt trên kệ rồi lấy tờ giấy nhỏ màu vàng viết lên đó. Viết xong, bà đưa tờ giấy kia đưa cho Bạch Ngôn Sơ: “Nhớ kĩ sáu chữ này!”

Bạch Ngôn Sơ cúi đầu xem, trên đó viết “Lạnh nhạt tĩnh tâm, thuận thế mà làm” .

Viết xong Âu Dương cư sĩ đã khôi phục lại nụ cười tao nhã: “Bạch tiên sinh, nếu như có khó khăn, hoan nghênh trở lại!”

Bạch Ngôn Sơ đứng lên, cất tờ giấy nhỏ, sau khi nói cám ơn thì rời đi.

Sau khi anh đi ra, Âu Dương cư sĩ nâng trán than thở, sau đó lầm bầm lầu bầu: “Tiền kiếp? Thật sự có chuyện này ư?”

=== ====== ======

Đường Hạc Lễ mặc dù đã khôi phục lại năng lực nói chuyện, nhưng vẫn không thể tự đi, cần phải dùng xe lăn. Nhưng bác sĩ Mạch nói, tình huống đã chuyển biến càng ngày càng tốt, trạng thái trước mắt đã có thể ra tòa.

Hôm nay, Đường Hạc Lễ lần đầu ra tòa làm chứng, lên án Giang Tâm Di cố ý đẩy ông xuống bậc thang nghĩa địa công cộng làm cho ông bị thương phải nhập viện. Mà tội danh cố ý đả thương người của Giang Tâm Di dã được định ra, tuyên án bỏ tù hai năm.

Quan toà tuyên bố thì cô ta ở trên toà án kêu to: “Tôi muốn kiện Lục Phi! Không! Tôi còn muốn tỏ tình với Ngôn Sơ!”

Lúc này, cô ta đã mất đi mắt trái của mình. Ánh mắt kia đã bị thuộc hạ của Lục Phi hành hung đến mù.

Khi cô ta gào thét, quan toà đã tuyên bố kết thúc phiên toà. Bạch Ngôn Sơ nắm chặt tay Du Du từ đầu tới đuôi.

Kết thúc phiên toà thì Bạch Ngôn Sơ nhận được một tin nhắn: Tôi là Tiễn Cường, chúng ta gặp mặt vào buổi chiều đi? Ba giờ, quán cà phê Phỉ Phỉ.

=== ====== =======

Ba giờ chiều, Bạch Ngôn Sơ đến nơi hẹn. Tiễn Cường đã ngồi ở một góc.

Hắn nhìn Bạch Ngôn Sơ, mỉm cười: “Ngài Bạch, gần đây ngài sao rồi?”

Bạch Ngôn Sơ cười nhạt: “Cũng không tệ lắm. Chính là không thể nào tiếp nhận được cậu đột nhiên xuất hiện.”

Tiễn Cường than nhẹ: “Thật xin lỗi! Thật ra thì, từ trước tới nay tôi là cảnh sát nằm vùng.” Nói xong, hắn lấy thẻ của mình ra.

Phía trên có mã số cảnh sát, còn có họ tên thật sự của hắn. Thì ra là hắn tên là Tiễn Sâm.

Đầu tiên Bạch Ngôn Sơ hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái: “Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ cậu lai là cảnh sát.”

Sau đó lại hỏi: “Cậu vào Hoa An, đến gần tôi, vì mục đích gì?”

Tiễn Sâm cũng đi thẳng vào vấn đề: “Vì điều tra một vụ án ba mươi năm trước!”

Ba mươi năm trước? Bạch Ngôn Sơ nhìn hắn.

Tiễn Sâm dùng giọng điệu của cảnh sát nói: “Bạch tiên sinh, hi vọng ngài có thể sắp xếp thời gian của Đường tiên sinh, tôi muốn hỏi ông ấy mấy vấn đề mấu chốt.”

“Cậu nói là vụ án gì trước đi!” Bạch Ngôn Sơ cười lạnh.

Tiễn Sâm châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trắng, nói: “Ba mươi năm trước phú thương Indonesia Tô Sĩ Vĩ bị giết, ngài đã nghe nói qua chứ? Đây vốn là một trong những vụ án bí ẩn lớn nhất. Nghe nói, năm đó Tô Sĩ Vĩ mang theo ba trăm vạn Đô-la tới Hương thành làm ăn, sau khi cơm nước xong, bị hai thanh niên người bản địa trẻ tuổi đánh cướp.Trong quá trình đọ sức, một trong hai thanh niên đó đã cầm xẻng đâm chết Tô Sĩ Vĩ. Cuối cùng hai người kia chôn thi thể ở khu núi đá Thanh Thủy, cũng chia 300 vạn Đô-la kia rồi sau đó đường ai nấy đi. Mà hai người thanh niên kia, chúng tôi điều tra ra được, một người là Kha Đông Hải, một người khác chính là Đường Hạc Lễ!”

Bạch Ngôn Sơ yên lặng nghe xong, lạnh lùng cười một tiếng: “Chuyện này là thật?”

Khó trách quan hệ giữa hai nhà Đường gia cùng Kha gia vẫn tế nhị như thế, thì ra là vì vậy.

Tiễn Sâm rất nghiêm túc mà nói: “Ngài Bạch Ngôn Sơ, món tiền đầu tiên Đường Hạc Lễ chính là tiền cướp bóc! Không phải giống như ông ta tuyên bố với công chúng, là từ bán băng đĩa ở vỉa hè mà có được. Chỉ cần là một lần ăn cướp, ông ta cũng cần bị thụ án!”

“Bây giờ các người muốn bắt ông ấy?” Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.