Editor: Cẩm Tú
Ngày hôm sau là ngày cử hành hôn lễ của Bạch Ngôn Sơ và Du Du. Địa điểm là giáo đường Thiên Chúa giáo nhỏ ở trên núi. Không có hiện trường được bố trí điênđânlqđ sang trọng, càng không có khách nhiệt liệt chúc mừng. Trừ Đường Hạc Lễ, Lâm Như Nguyệt, Niên thúc, Chu Tuyết Phi ra, còn có Từ Thi Thi và Tiễn Sâm đến.
Nghi thức của hôn lễ được tổ chức đơn giản mà an tĩnh.
Bởi vì Đặng Tử Mộ đã đi công tác, cho nên không có đến. Chỉ là không đến cũng tốt, đỡ khiến Từ Thi Thi lúng túng.
Du Du có mời Kha Triết Nam, nhưng đúng lúc hắn lại có chuyện đi Tokyo.
Du Du mặc bộ đầm trắng thanh lịch, đầu đội vòng hoa đứng ở bên cạnh Bạch Ngôn Sơ mặc tây trang màu đen trang trọng, giống như một đóa hoa hồng trắng mỹ lệ đầu hạ.
Mục sư phụ trách chủ trì hôn lễ đứng trước thánh đàn hỏi chú rể anh tuấn: “Chú rể Bạch Ngôn Sơ, con có đồng ý tiếp nhận Đường Du Du trở thành người bầu bạn của mình suốt cuộc đời này? Cho dù cô ấy có nghèo khổ hay đổ bệnh, con vẫn sẽ không bỏ rơi cô ấy chứ?”
Nghe được câu này, trong lòng Du Du chấn động.
“Con đồng ý!” Bạch Ngôn Sơ chắc chắn trả lời.
Chu Tuyết Phi cùng Từ Thi Thi ngồi ở vị trí khách mời đã vỗ tay. Đường Hạc Lễ cũng gật đầu mỉm cười.
Mục Sư lại ôn hòa cười hỏi Du Du: “Đường Du Du, con có đồng ý Bạch Ngôn Sơ làm người chồng hợp pháp của mình, cho dù là nghèo khổ hay bệnh tật, vẫn sẽ không rời bỏ chứ?”
Du Du hít thở sâu một hơi, nhìn bó hoa hồng trắng noãn trong tay, đáp: “Con đồng ý!”
Trước khi nước mắt chảy ra, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn người cha mình thương yêu nhất. Khóe miệng ông khẽ cong lên, đôi mắt cũng đã đỏ.
Còn Lâm Như Nguyệt và Niên thúc mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ tay.
Chu Tuyết Phi đã khóc không thành tiếng, cầm khăn tay lên lau nước mắt. Từ Thi Thi liền vỗ nhè nhẹ vào bả vai của bà.
Tiếp đó, hai người trao nhẫn cho nhau, ký tên, tuyên thệ.
Thời khắc tiểu hoa đồng nổ pháo hoa, Bạch Ngôn Sơ hôn lên mi tâm của Du Du thật lâu. Tay của cô cũng nắm thật chặt tay của anh, chiếc nhẫn kim cương trên tay hai người chạm nhau thật khăng khít.
=== ====== ====== =======
Những ngày sau hôn lễ rất an tĩnh, Du Du và Bạch Ngôn Sơ trở về Hồng viên ở. Mỗi ngày sau khi tan sở Bạch Ngôn Sơ đều về nhà với cô, gần như một tấc cũng không rời.
Còn Đường Hạc Lễ tiếp tục tiếp nhận kháng phục trị liệu ở bệnh viện, tình huống dần dần chuyển biến tốt, những câu nói được càng ngày càng dài ra, cũng càng ngày càng hoàn chỉnh.
Cuộc sống yên bình này có thể kéo dài không? Cuộc sống bình yên này sẽ duy trì được bao lâu? Du Du suy nghĩ có chút miên man.
Đêm đến, Du Du đang ở trong phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động reo lên.
Cầm lên vừa nhìn, là Tiểu Nam gửi tới: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Cô đã không gặp hắn một thời gian dài rồi. Thứ nhất là do cha điênđânlqđ gặp chuyện không may, không có thời gian để ý đến chuyện của hắn; thứ hai là do hắn cũng rất bận rộn, đang chuẩn bàn giao lại công việc để từ chức, còn đi Tokyo một chuyến.
Dù sao công ty lớn như vậy, muốn tìm một người thích hợp để làm tổng giám đốc cũng không phải chuyện dễ.
Cô hồi âm lại: “Cũng không tệ lắm, cậu thì sao? Muốn từ chức sao?”
Đang đợi tin gửi đến, phía cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, giọng đàn ông lạnh lùng vang lên: “Sao vậy? Ai nhắn vậy?”
“Ừm, là Thi Thi.” Du Du nhanh chóng nở nụ cười tươi, nhét điện thoại vào túi áo.
Nhưng tuyệt đối không thể nói là Tiểu Nam, nếu không, tên họ Bạch này sẽ sưng mặt lên mất.
Đang lúc cô đi lấy đồ ở tủ quần áo, Bạch Ngôn Sơ lại nắm lấy tay cô, cười hỏi: “Bảo bối, thích cuộc sống như thế sao?” Bàn tay lại bắt đầu vuốt ve ở eo cô.
Suy nghĩ của Du Du bị động tác vuốt ve của anh làm cho rối loạn, liền thở nhẹ nói: “Cũng không tệ lắm! Cho anh 80 điểm!”
Anh càng ngày càng ghé sát bên tai cô, thì thầm nói: “Ừm, không phải điểm cao nhất! Vậy hãy nói rõ để anh còn cải thiện! Phương diện nào?”
Du Du ý thức được tay của anh đã lần đến giữa hai chân mình rồi, liền hoảng hốt, kêu lên: “Hiện tại không được!”
Thế nhưng anh lại bế ngang cô lên , cười nói: “Anh muốn làm đến 100%!”
Du Du kêu lên một tiếng, quần áo trong tay rơi xuống.
Nhưng lúc này điện thoại di động của cô lại reo lên. Trong lòng cô căng thẳng, có chút bất đắc dĩ.
“Điện thoại của em kìa? Thi Thi sao?” Bạch Ngôn Sơ hỏi người trong ngực mình.
Du Du cắn môi, không trả lời. Cố tình để điện thoại di động trượt ra khỏi túi áo, rơi xuống tấm thảm lông dê.
Bạch Ngôn Sơ đặt cô lên trên giường, sau đó xoay người lại điênđânlqđ nhặt điện thoại di động: “Chị em tốt của em nên biết, buổi tối của người phụ nữ sau khi cưới cũng nên dành cho chồng mình!”
Du Du nhắm nghiền hai mắt. Sao anh lại nhặt điện thoại di động giúp mình?
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại của cô, rốt cuộc mặt liền biến sắc, cứng rắn nói: “Trễ như vậy cậu ta còn tìm em làm cái gì?”
Du Du vội vàng nói: “Em muốn hỏi cậu ấy khi nào thì từ chức!”
Lửa ghen của Bạch Ngôn Sơ có bao nhiêu, cô không thể không biết. Cho nên, cô có thể dập tắt bao nhiêu thì sẽ dập tắt.
Bạch Ngôn Sơ tắt điện thoại di động của cô, ném qua một bên, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, tới đây!“.
Du Du liếc thấy trong ánh mắt của anh có vẻ lạnh lẽo, trong lòng có chút sợ hãi, nói: “Em đi toilet đã!”
Nhưng ngay khi cô đứng dậy, anh đã đưa tay ra giữ chặt cô, kéo về phía mình, đè người mình lên người cô.
Tiếp đó, anh nhanh chóng thực hiện bước cởi quần áo. Anh nắm rõ quần áo của cô trong lòng bàn tay, đều hiểu phải cởi thế nào cho nhanh và tiện nhất.
Quần áo trên người Du Du đã bị anh cởi ra, chỉ còn lại nội y màu đen. Bởi vì sợ, cũng bởi vì thời tiết lạnh, trên làn da tuyết trắng của cô nổi lên những chấm nhỏ.
“Bảo bối, chờ anh hết bận, chúng ta sẽ đi Thụy Điển và Hà Lan!” Anh chậm rãi nói, sau đó đưa tay cởi áo ngực của cô.
Sự lạnh lẽo xộc tới, khiến cả người Du Du run lên.
Bạch Ngôn Sơ nhếch môi cười, lại tiếp tục cởi quần lót tơ tằm màu đen của cô, ngón tay từ từ thăm dò vào tiểu huyệt có chút e lệ của cô: “Sao em không trả lời anh?”
Du Du nhắm mắt lại, cảm thấy ngón tay thon dài của anh chậm rãi đi vào tiểu huyệt của mình có chút đau, liền run giọng khẽ gọi: “Được. . . . . . Em thấy nơi đó rất tốt!”
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười, ngón tay lại tăng thêm sức lực, xâm nhập từng chút một vào bên trong, “Bởi vì nơi đó có thể làm cho em hoàn toàn không thấy được người đàn ông kia!”
Cả người Du Du run rẩy, hai chân khẽ mở ra. khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bởi vì động tình mà cực kỳ đẹp đẽ mê người, hô hấp cũng trở nên gấp rút, đảo loạn không khí.
“Chờ anh một chút, bảo bối.” Bạch Ngôn Sơ tiếp tục nhếch môi, lộ ra một nụ cười gợi tình mà tràn đầy nguy hiểm.
Sau đó, anh cởi áo của mình, ngồi ở trên giường, cái đầu dài di chuyển tới chỗ giữa hai chân cô.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Du Du rốt cuộc cũng ý thức được anh chuẩn bị làm gì, cả người trở nên khẩn trương.
Đời trước thời điểm hôn nhân của bọn họ, anh cũng sẽ thỉnh thoảng làm như vậy, nhưng rất ít. Bởi vì cô không phải đặc biệt thích.
Bạch Ngôn Sơ thở một hơi, đưa tay mở rộng cặp chân cô điênđânlqđ ra, để cho mình có một tư thế thoải mái. Anh bắt đầu nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn lên cái bụng bóng láng của cô, dần dần trượt xuống dưới. Cuối cùng đến giữa hai chân cô, đột nhiên dừng lại.
Máu của Du Du xộc thẳng lên mặt, cô sợ hãi nói: “Anh đừng làm vậy!”
Đang lúc này, miệng tiểu huyệt đột nhiên có cảm giác ẩm ướt nong nóng, cũng có chút nhồn nhột.
Anh đang nhẹ nhàng liếm ven miệng tiểu huyệt của cô, sát qua khu rừng rậm màu đen, từ từ tìm được nhụy hoa bên trong, sau đó thả chậm tốc độ vuốt ve. Cả người Du Du run rẩy, cảm xúc mềm mại mà ẩm ướt từ tiểu huyệt đang lan truyền khắp người cô.
Theo đầu lưỡi đang trêu đùa ở cửa động của cô, cả người cô run rẩy, giống như một lúc lại có dòng điện xẹt qua cơ thể. Cô rất muốn nói anh không nên như vậy, bởi vì cô có chút không chịu nổi.
Bạch Ngôn Sơ ý thức được thân thể cô đang căng thẳng, liền ngẩng đầu lên cười nói: “Thả lỏng một chút.” Sau đó dùng tay nhè nhẹ vuốt ve xung quang tiểu huyệt của cô. Phảng phất như cảm thấy ma lực, Du Du phát ra âm thanh ưm a, rất muốn thoát khỏi cảm giác điên cuồng sắp tới.
Bạch Ngôn Sơ lại tiếp tục trêu chọc miệng tiểu huyệt của cô, thỉnh thoảng dùng ngón tay êm ái trêu đùa, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Du Du cảm thấy nhiệt độ khắp người như muốn bùng cháy tới nơi, hô hấp cũng gấp gáp, ra sức kêu lên: “Em không muốn như vậy!”
Cô thật sự không có sức chống cự được sự trêu chọc như vậy của anh. Tối nay anh hoàn toàn điên cuồng, cũng mang theo cô cùng nhau điên cuồng.
Cô cảm thấy bên trong tiểu huyệt đã dần dần trở nên ẩm ướt, loại cảm giác này càng làm cô trở nên ngượng ngùng và lo lắng. Cô dùng tay níu chặt lấy ga giường, rất hốt hoảng.
Thế nhưng anh lại không có ý tứ lùi bước, tiếp tục dùng đôi môi cùng đầu lưỡi của mình dần dần thấm ướt cánh hoa của cô. Đột nhiên, đôi môi anh mút chặt, mút hết chất dịch từ trong tiểu huyệt cô chảy ra.
“Đừng. . . . . . Anh đừng như vậy!” Du Du rốt cuộc cũng ý thức được thời khắc ngượng ngùng đã tới, gương mặt đã đỏ bừng tới mức sắp không thở được, liền vô lực khẽ gọi.
Thế nhưng anh vẫn tiếp tục hành động đó, tựa hồ như đang lưu luyến cô bởi vì động tình mà tràn ra chất lỏng thơm ngọt.
Anh chính là thích cô như vậy. Hoàn toàn làm cho anh điên cuồng, cho anh thiêu đốt. Từ thân thể đến tâm hồn, mênh mông mãnh liệt.
Anh dịu dàng mà tham lam mút từng chút một chất dịch điênđânlqđ tràn ra từ tiểu huyệt của cô. Cả người cô mãnh liệt run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh ưm a mê loạn, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Sau đó anh nhảy xuống giường, đi tới phòng tắm rửa sạch chất lỏng trong miệng. Du Du vẫn còn thở dốc, trên da thịt bóng loáng, nhuộm một màu đỏ nhạt quyến rũ, làm người ta sôi trào.
Cho đến lúc khẽ mở mắt thì mới phát hiện ra cả người cô lõa lồ nằm ở trên giường, còn người đàn ông ghê tởm đó chẳng biết đã đi đâu.
Anh lại dừng trận giữa chừng hả? Trong lòng cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhưng chất lỏng giữa hai chân cô đã tràn ra khá nhiều. Trên mặt cô nóng lên.
Ngồi dậy thì lại thấy người đàn ông mặc quần lót đi ra từ trong phòng tắm. Anh từng bước từng bước đi về phía bên giường, khóe môi nở nụ cười mê người đặc trưng: “Nha đầu, phía dưới mới đúng là món chính!”
Mặt Du Du nóng lên, vội vàng kéo chăn bọc thân thể của mình lại, kêu lên: “Không được! Không nói một tiếng mà đã không biết xấu hổ rời đi!”
Bạch Ngôn Sơ gật đầu: “A, thì ra là vẫn chưa thỏa mãn! Thật không hổ là nha đầu của anh!” Sau đó, anh ngồi lên trên giường, vén chăn lên, không để ý đến phản kháng của cô mà đè cô xuống.
Đang lúc cô chuẩn bị mở miệng, anh đã cúi đầu xuống dùng môi hung hăng chặn cô lại, sau đó lại tùy ý mà bá đạo chà xiết, cọ xát lẫn nhau.
Bởi vì đoạn thời gian trước đã có chuyện quá nhiều xảy ra, có nhiều lúc bọn họ không có thời gian đơn độc gặp mặt, càng không có thời gian thân mật với nhau.
Anh kìm chế dục vọng đã lâu, sắp giống như nước lũ đổ bộ, không thể kiềm chế.
“Du Du, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta! Về sau chỉ có điênđânlqđ hai người chúng ta. . . . . .” Môi của anh rời khỏi môi cô, khàn giọng thì thầm.
Lần sau thề sẽ ko chọn truyện có H nữa =.=
Mặc dù cảm thấy da mặt khá là dày khi edit mà mặt vẫn tỉnh bơ, chắc do đã tu luyện qua kha khá truyện H nặng!!