Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 21: Chương 21: Chương 7.1




Edit: Cẩm Tú

Tô Tế Nhân không ngờ tới không khí của bữa tiệc lại quá tốt, các văn nghệ sĩ bàn luận cho đến mười một giờ, anh cũng không nỡ cắt ngang sự hào hứng của mọi người, đang muốn tìm lý do thoát thân, thì mẹ mang theo Đàm Nhã Hân đi tới. “Mẹ với Nhã Hân mới đi dạo phố, thuận tiện qua đây một lúc.” Vương Lỵ Vân cười tít mắt, Đàm Nhã Hân đi theo phía sau bà, mùi thức ăn cùng mùi rượu nồng nặc, làm cho sắc mặt của cô có chút trắng bệch. “Hình như là cũng sắp giải tán rồi.”

Tô Tế Nhân âm thầm lo lắng. Anh bớt thời gian gọi điện thoại cho Bách Việt, nói rõ tình trạng, cô đã tha thứ, giờ cũng đã quá muộn để anh đến nhà cô rồi. “Tôi vừa mới đến, chỉ ở lại một lúc thôi!” Vương Lỵ Vân kéo Đàm Nhã Hân ngồi xuống, ngồi bên cạnh là một vị mỹ nhân tóc ngắn nhỏ nhắn làm cho bà vừa mừng vừa sợ. “Không phải đây là Khang Hủy tiểu thư trước đây đã từng mở triển lãm hay sao?” Khang Hủy mỉm cười. “Chào phu nhân.”

“Tôi đã từng đi xem triển lãm của cô! Mỗi một tập ảnh của cô tôi đều có hết, tôi thích nhất là bản Alaska——”

Tô Tế Nhân đứng dậy.”Nếu các vị còn có thắc mắc gì về buổi triển lãm, thư ký Diệp sẽ nói rõ với các vị, tôi còn có việc phải đi trước, rất xin lỗi.” Anh gật đầu với hai người phóng viên một cái, không đợi mẹ mở miệng ngăn cản, nhanh chóng rời đi.

Vương Lỵ Vân nói thầm.”Cũng đã trễ thế này, còn có chuyện gì mà lại vội vã như vậy chứ?”

Hai phóng viên nhìn nhau một cái, một vị trong đó cười nói: “Sẽ không phải là đi gặp người tình chứ?” Chủ tịch Tô muốn bọn họ đặt tiêu điểm lên buổi triển lãm, nhưng dù sao xì căng đan vẫn dễ dàng tuyên truyền hơn.

“Vợ tương lai của nó ở đây, người tình gì chứ?” Vương Lỵ Vân nắm lấy bả vai của Đàm Nhã Hân. “Trừ Nhã Hân ra, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ người nào khác làm con dâu nhà tôi.”

Phóng viên chuyển hướng sang Đàm Nhã Hân.”Đàm tiểu thư, còn bao lâu nữa cô sẽ đính hôn với chủ tịch Tô?”

“Tôi. . . . . .” Khắp người phóng viên đều là mùi rượu, làm cho sắc mặt của Đàm Nhã Hân trở nên trắng bệch, nôn ra. Bữa tối cô chưa ăn cái gì, chỉ là nôn khan.

Diệp Hoài Văn nắm lấy vai cô. Vương Lỵ Vân giật mình. “Xảy ra chuyện gì vậy? Không thoải mái sao. . . . . .” Đột nhiên, đáy mắt bà lóe qua tia sáng. “Con mang thai sao?!”

Gò má của Đàm Nhã Hân trở nên tái nhợt, lưỡng lự một chút rồi gật đầu.

Ánh mắt của Diệp Hoài Văn trầm xuống. “Nhã Hân, em——” Lời nói chưa xong, anh ta đã bị Vương Lỵ Vân đẩy ra.

“Mang thai sao không nói sớm! Mẹ còn kéo con đi nguyên một đêm, như vậy sao được! Tễ Nhân cũng thiệt là, con mang thai, một câu nó cũng không nói với mẹ, lại còn để lại con ở đây, vội vội vàng vàng chạy đi đâu?”

“Bác gái, không phải anh Tô. . . . . .” Ọe, lại tiếp tục nôn.

“Mẹ biết rồi, chuyện gì con cũng thông cảm cho nó, con thiện lương như vậy.” Vương Lỵ Vân rất đau lòng cho con dâu tương lai, hét lên: “Diệp Hoài Văn, nhanh đi chuẩn bị xe, đưa Nhã Hân đi bệnh viện!”

Thấy phóng viên chụp ảnh, bà vội vã ngăn cản, không để cho bọn họ chụp được bộ dáng nhếch nhác của Đàm Nhã Hân. “Mấy người muốn chụp cũng phải đúng lúc chứ——”

Đợi chút, đây không phải là cơ hội tốt để ép Tế Nhân kết hôn sao? Bà lập tức bày ra dáng vẻ mẹ chồng, lớn tiếng nói: “Nhã Hân không thoải mái, đừng chụp nữa, báo có thể viết, con tôi muốn đính hôn với Nhã Hân, tôi cho mấy người cơ hội được viết tin tức độc quyền này, phải cho chúng tôi lên trang báo lớn nhất!”

************

Tô Tế Nhân nhanh chóng lái xe rời khỏi Mai Hoa, trong lúc chờ đèn đỏ thì anh gọi điện thoại cho La Bách Việt, hồi lâu mới có người nghe máy.

“Bách Việt, em đã ngủ chưa?”

Bên kia truyền đến tiếng ngáp. “Rồi, anh chậm quá, em ngủ thiếp đi, bị anh đánh thức.”

Anh thất vọng. “Xin lỗi, bữa tiệc lâu quá, vậy anh không quấy rầy em nữa——” Một tràng cười cắt đứt lời của anh.

“Anh thật dễ lừa! Còn chưa ăn khuya, em đã nấu xong một nồi cháo ngồi chờ anh, anh dám không đến, em sẽ vứt cả nồi cháo xuống trước cửa nhà anh đấy!”

Anh cười. “Được, anh đến ngay.”

Đèn chuyển xanh, anh đạp chân ga, chạy như bay trên đường cái trong đêm khuya.

Nên mang chút gì đến chứ? Nhưng hầu hết cửa hàng đều đã đóng cửa rồi, các gian hàng bán đồ ăn khuya cũng không phải ít, nhưng hầu hết là đồ ăn dầu mỡ. Chạy qu quán bán đồ ăn nhỏ, anh do dự một chút. Cái này cũng không tốt lắm, nhưng nếu không mua ở đây, anh nhìn xung quanh, trừ quán này ra, thì chỉ còn lại cửa hàng tiện lợi. . . . . .

Mười phút sau, Tô Tế Nhân đứng ở ngoài gõ cửa, cửa chính mở ra rất nhanh, La Bách Việt cười khanh khách đứng ở bên trong. “Ngủ ngon không, chủ tịch ——”Cô nhìn thấy túi nilon trong tay anh. “Cái gì vậy?”

“À, anh không muốn tay không tới đây, trên đường thấy quán bán đồ ăn, nên vào đó mua một bó rau cải, sau đó vào cửa hàng tiện lợi mua sữa tươi. . . . . .” Nhìn cô rất không nể mặt mà bật cười, anh cực kỳ lúng túng, mang những thứ này tới quả nhiên rất ngốc.

“Sao lại khách khí như vậy? Em đã nấu nướng xong rồi, anh tới ăn là được, còn mang theo quà biếu làm gì.” Cô nhận lấy túi nilon, ngửi được người anh đầy mùi rượu. “Anh uống rượu hả?”

“Không có, là do người bên cạnh uống không ít.” Anh đi theo cô vào nhà. “Tiểu Lam và Diệu Diệu đã ngủ rồi hả?”

“Diệu Diệu dẫn Lam tới nhà đồng nghiệp chơi, tối nay không trở về.” Nghĩ đến em gái trước khi đi cứ liên tục dặn dò cô ‘biểu hiện tốt một chút’, gương mặt của La Bách Việt ửng hồng. “Anh đi tắm đi, em đi làm rau.”

Cô vào phòng bếp, Tô Tế Nhân vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, anh mặc lại áo sơ mi cùng quần dài, mang theo cà vạt đi ra ngoài, La Bách Việt đã luộc rau xong, cùng với bát cháo bưng đến phòng khách, bát đũa cũng đã dọn xong.

“Rau ăn với cháo thịt còn hợp lý. Còn thêm sữa tươi thì có vẻ là lạ.”

“Đừng làm anh thêm xấu hổ nữa.”

Cô cười, cho đĩa rau muống nóng hổi vào nồi cháo, mùi thơm lẫn vào trong khi nõng, một phần ngàn giây đó làm cho anh có cảm giác như mình là quỷ chết đói. Cô giúp anh múc một bát cháo, có cả hạt ngô, trứng, rau cải cắt nhỏ, mùi thơm nhè nhẹ, anh thổi cho bớt nóng, một hơi húp cạn một nửa bát cháo.

“Ăn chậm một chút, anh vẫn còn bệnh đấy!” La Bách Việt kéo lấy cánh ta của anh. “Xã giao chưa ăn no sao?”

“Bác sĩ nói anh không cần kiêng kem, ăn uống thanh đạm một chút là được rồi. Món ăn tối nay đậm quá, anh không ăn được bao nhiêu, xã giao suốt, nên cũng rất ngán.”

Cô chậc chậc lắc đầu. “Mệnh anh quá tốt rồi.” Nói xong, cô thong thả ngồi xuống trước TV.

Lúc này Tô Tế Nhân mới phát hiện ra trước TV bày ra mấy tờ giấy cùng bút màu. “Em đang làm áp phích à?”

“Là tài liệu để giảng dạy. Trước kia em đã có ý định này, Canh Nghiền không thể chỉ có ban tài năng, mà có thể mở thêm một lớp song ngữ nữa, hiện tại em đã có thể toàn quyền xử lý, hôm nay mới bàn bạc với đồng nghiệp xong, thông báo này có chút độc quyền, nhưng trước lúc khai giảng lớp đó phải có giáo trình dạy thử đã. Những cái này sẽ dùng đến lúc đó.”

“Không ăn khuya với anh sao?”

“Anh ăn đi, em ở đây với anh.”

“Anh nghĩ là chúng ta sẽ cùng ăn.” “Em không ăn, em muốn giảm cân.” Cô ung dung nói: “Có người nói em mập, không giảm không được.” Anh cười to. “Anh không ngại đâu.” “Không được, mập chính là mập, anh đã nói, em cũng đã nghe, không giảm không được.”

Anh mỉm cười, nhìn cô tìm một cái kéo lớn để cắt áp phích, cô mặc đồ ở nhà, tóc dài tùy ý buộc đuôi ngựa, cô mệt mỏi tựa người vào tủ, ánh mắt nhu hòa, anh hỏi: “Tâm tình em có vẻ không tệ?”

“Ừ.” Cô mỉm cười. “Em đã nghĩ thông suốt một số chuyện. . . . . .”

“Chuyện gì?”

“Bí mật.” Nụ cười của cô trở nên rực rỡ, liếc xéo anh, không hề cảm thấy là mình đang quyến rũ người khác.

Anh không hỏi nữa, từ từ húp xong bát cháo, đêm rất yên tĩnh, có nhà nào đó đã phát những bài tình ca của Âu Mỹ, ánh đèn chiếu sáng khắp phòng khách, cả hai bọn họ đều im lặng, sự yên tĩnh làm cho ký ức trở lại, tinh tế mà triền miên, anh đưa mắt nhìn cô, có một cảm xúc dịu dàng nổi lên ở trong lồng ngực.

“Trước khi kết hôn, em không ăn kiêng.”

“Khi đó trẻ tuổi, ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không mập.”

“Hiện tại cũng đâu có già?” Anh cười nhẹ. “Trước lúc ngủ chúng ta thường hay ăn khuya, nấu chút gì đó, rồi nói chuyện phiếm, chia sẻ mọi chuyện lớn nhỏ của chúng ta trong ngày đó, sau đó rồi đi ngủ. Có em ở bên, anh cảm thấy rất an tâm, giống như chỉ cần ở chung với em, vấn đề gì cũng có thể giải quyết. . . . . .Nhưng sau đó kết hôn, lại trở nên vội vàng hơn.”

Cô nhún vai. “Bởi vì anh bận đi làm, còn em bận đảm đương công việc của nội trợ. Huống chi kết hôn rồi, vấn đề thực tế còn nhiều, chẳng lẽ lại dành hết thời gian để nói chuyện yêu đương sao? Đương nhiên là sẽ phải có ý thức trách nhiệm cho gia đình rồi.”

“Quả thật, đầu đề của hôn nhân không chỉ có tình yêu, nhưng trước và sau hôn nhân cần thiết phải phân ra rõ ràng như vậy sao?”

Anh đã lĩnh ngộ, hôn nhân cần phải có kế hoạch. Nên làm sao? Từ người tình tới người nhà, nhiệt huyết giữa bọn họ chưa bao giờ giảm, tình yêu cũng chưa từng phai nhạt, như vậy thì với vị trí là người nhà, hẳn là anh nên giúp một tay.

“Cho nên?”

“Cho nên. . . . . . Em nên ăn khuya với anh.”

Cô trợn mắt. “Anh muốn em béo lên sao?” Thật ra thì cô cảm thấy vóc người trước mắt vẫn còn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được, nhưng lời anh nói ra, lại canh cánh trong lòng.

“Vậy, ăn rau cải là được rồi, đây là anh đặc biệt chọn cho em, ông chủ vừa mang rau cải ra, anh liền liếc trúng nó, phiến lá xanh biếc, mùi vị tốt, sau khi nấu xong, em xem màu sắc của nó đi, không hổ là rau cải vua chúa——”

Cô bật cười. “Được rồi, em ăn. Một bó rau cải mà anh cũng có thể nói bậy nhiều như vậy.” Cô cầm đũa gắp rau cải, anh nói: “Ăn nhiều một chút.”

Cô đã gắp hai miếng rồi, anh còn là muốn cô ăn nữa, cô chợt hoài nghi. “Sao vẫn muốn em ăn nữa thế? Chẳng lẽ anh bỏ gì trong đồ ăn hả?”

“Không có gì, chỉ là trên xe của anh còn có rau cải hoàng hậu và hoàng tử còn chờ em đấy.”

Cô cười to. “Tô Tế Nhân, anh đúng là ngây thơ. . . . . .” Cười đến chảy cả nước mắt, cô đưa tay quẹt đi, trên môi đột nhiên cảm thấy nóng ấm, cô bị anh hôn.

Cô chấn động, ngoan ngoãn nhắm mắt, tiếp nhận sự dịu dàng của anh. Nụ hôn của anh cũng như cơ thể của anh, đè nén kiềm chế. . . . . . Nụ hôn dần sâu hơn, anh xâm nhập vào miệng lưỡi ẩm ướt của cô, nhiệt liệt mút lấy. Lưỡi của anh chuyển động trong miệng cô, làm cô khẽ run. . . . . .

Nụ hôn sâu nóng bỏng kết thúc, bọn họ đều thở gấp, thân thể nóng lên. Anh đưa mắt nhìn cô, con ngươi đen càng lộ vẻ thâm trầm mị hoặc, hai má cô ửng hồng, giọng điệu cầu khẩn. “Tối nay dừng ở đây thôi.”

Tô Tế Nhân sửng sốt. “Đây là ý gì?”

“Chúng ta hẹn ăn khuya, bây giờ ăn khuya xong rồi, cho nên anh cần phải trở về.” Cô thoát khỏi anh. Anh nheo mắt. “Anh đã làm gì sai sao?” Hôn quá mức sao? Nhưng phản ứng của cô rất tốt, không hề bài xích. “Không có.” Mặc dù nguyện ý bắt đầu thêm một lần nữa với anh, nhưng cô còn cần một chút thời gian để suy nghĩ, phải chậm lại thôi. Thấy anh hoang mang, vẻ mặt có chút bị thương, cô trấn an anh. “Thật đấy, anh không có lỗi gì hết, anh không về để ngày mai đi làm sao? Về nhà trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô đi lấy áo khoác anh đặt trên ghế sofa, lại bị anh kéo trở về.

“Anh không muốn về nhà. . . . . .” Anh nói nhỏ, bờ môi lại đè lên môi cô thêm một lần nữa, đè cô xuống ghế sofa, cô lập tức đáp lại, thân thể mềm mại đón lấy lồng ngực rắn chắc của anh, hai cánh tay vòng quanh cổ anh, thẳng thắn ôm hôn. Anh muốn cô, không có chút giấu giếm. Cô muốn anh, không có chút kháng cự nào.

Anh cởi áo của cô, hôn xuống xương quai xanh của cô, bàn tay trượt đến sau lưng cô, định kéo dây nịt áo lót, nhưng chỉ mò đến vải vóc —— hỏng bét, nút cài ở phía trước. Anh muốn lui về phía sau, cô lại bướng bỉnh giữ chặt cổ anh, không để cho anh ngẩng đầu.

“Không cho phép nhìn, cứ như vậy thôi. Không cởi được thì thôi đi.” Còn cố ý ngăn anh bằng cách vòng tay sau cổ anh.

“. . . . . .” Anh chỉ có thể dùng một tay để mò mẫm, dục vọng làm cho anh phập phồng không yên, càng vội càng không cởi được, mồ hôi đầy đầu, còn nghe thấy cô cười khanh khách, thật tinh nghịch.

“Anh đúng là kém mà, cho đến bây giờ cũng chưa học được. . . . . .”

Cô cười, đẩy anh rồi ngồi dậy, giạng chân ngồi ở trên đùi anh, cởi nút cài áo ngực ra, hai bờ ngực trắng nõn trên người không còn bị che giấu, chỉ còn lại nhẫn cưới lóng lánh.

Ánh mắt của anh lại càng âm trầm hơn, áo sơ mi của anh đã sớm xốc xếch, nửa lồng ngực trần lộ ra, hai tay anh bất động đặt sau mông cô, tư thế bị động, như đang hưởng thụ quà tặng hấp dẫn của cô.

Cô cởi nút áo của anh ra, áo sơ mi rơi xuống, phơi bày thân thể chắc nịch không có chút thịt thừa, anh ôm lấy cô, bờ môi nóng bỏng hôn xuống trước ngực cô, cô thở gấp, ý loạn tình mê.

“Tế Nhân, em đã sáu năm không có. . . . . .” Cô phát run. “Nhẹ một chút. . . . . .”

“Anh biết.” Anh khàn khàn nói: “Anh cũng đã đợi sáu năm. . . . . .” Anh hôn lên trái tim đang đập mạnh của cô, hơi thở của anh phủ lên da thịt cô, muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, cũng giống như anh chỉ hoàn toàn thuộc về cô.

Đêm càng khuya, lửa dục lại càng mãnh liệt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.