Edit: CẨm tú
Giày vò cả đêm, cảm tưởng của La Bách Việt là —— tiểu biệt thắng tân hôn, xa cách muốn mạng người.
Tình cảm chất chứa sáu năm, cộng thêm dục vọng thiêu đốt rất chậm,lại bốc cháy kinh người trên người đàn ông này, làm cho cô mệt muốn chết.
Sau khi thức trắng đêm triền miên, bọn họ ngủ say, cho đến khi trời sáng, mặt trời đã lên cao, La Bách Việt tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, vừa nhìn đồng hồ, đã sắp giữa trưa.
Toàn thân cô mỏi nhừ, không muốn động đậy, người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, cánh tay vắt ngang trên eo cô, đôi chân dài gác lên chân cô. Cô khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh.
“Anh một chút cũng không thay đổi.” Dưới lớp chăn là thân thể đàn ông không mảnh vải che thân, lúc ngủ say lại hồn nhiên như thiếu niên, cô hôn lên môi anhmột cái, đứng dậy xuống giường, eo mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cô xoa vòng eo đau nhức, nói thầm. “Coi như là vết thương lúc vận động đi. . . . . .”
Cô vào phòng bếp, trên bàn ăn có tờ giấy của em gái để lại.
“Em đưa Lam đi học. Hôm nay phải tới Canh Nghiền để sửa máy tính, thuận tiện xin nghỉ giúp chị. Sandwich em để ở trong tủ lạnh.”
La Diệu Tĩnh đi làm ở công ty máy tính, mặc dù không phải là tốt nghiệp ở hệ máy tính, nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng rất có hứng thú với máy tính.
Cô mỉm cười vo tờ giấy lại, mở tủ lạnh, bưng đĩa sandwich đã được cắt nhỏ ra, sau đó bưng đĩa quay trở về phòng ngủ, người đàn ông nằm trên giường vẫn còn duy trì tư thế như lúc cô rời đi. Cô đặt đĩa xuống, đi tới đầu giường.
“Tế Nhân, nên rời giường rồi.” Đẩy anh mấy cái, anh mới mở mắt, cực kỳ bối rối nhìn cô. “Anh đã muộn giờ làm rồi, mau dậy đi——”
Bỗng dưng eo của cô bị ôm lấy, bị anh kéo lên giường, khuôn mặt anh vùi sâu vào ngực cô, cô giật mình trừng mắt. “A, anh. . . . . .” Chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa đủ?
“Để cho anh ngủ tiếp năm phút nữa thôi. . . . . .” Tiếng thì thầm mơ hồ truyền ra từ ngực cô, làm tim cô se lại.
Đây là thói quen ngủ nướng từ thời học sinh của anh, mỗi sáng đồng hồ báo thức vừa vang lên cô đã tỉnh dậy ngay, còn anh luôn muốn ngủ thêm một chút nữa, nhờ cô năm phút sau gọi anh, đứa bé ham ngủ này làm cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cô nhớ lại ngày đầu tiên về nhà sau tuần trăng mật, thật bất ngờ. Ngày đó đồng hồ báo thức die]nd\\an..lqd vừa vang lên, anh lập tức tỉnh dậy, cô kinh ngạc hỏi anh sao lại dậy nhanh như vậy, câu trả lời của anh làm cho cô rất cảm động.
“Trước kia luôn lệ thuộc vào em, nhưng về sau anh muốn làm chỗ dựa cho em.”
Cô sẽ không vì một thói quen nhỏ, liền cho rằng anh sẽ không hoàn thành trách nghiệm của một người chồng, anh yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình như vậy, làm cho cô vừa cảm động vừa đau lòng.
Sau vài giây, khuôn mặt đang vùi trước ngực cô chậm rãi ngẩng lên, nở nụ cười ngại ngùng mê người, hình như đã phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Cô chế nhạo. “Hôm nay anh hồi xuân rồi sao? Bạn học Tô.” Vừa tỉnh dậy, liền biến trở lại thành một cậu thanh niên đại học rồi.
“Anh nằm mơ thấy chúng ta trở lại thời còn là học sinh, ăn khuya xong, sẽ ở trên giường hàn huyên tới sáng, anh mới vừa ngủ, em sẽ tới gọi anh rời giường.” Anh xoa trán, bật cười, định xuống giường, lại bị cô đẩy trở lại trên giường.”Dù sao cũng đã muộn rồi, ở trên giường ăn luôn đi.” La Bách Việt bưng đĩa sandwich tới. Anh thụ sủng nhược kinh. “Em muốn đút cho anh sao?” “È hèm, chỉ hôm nay mới có đối xử đặc biệt.” “Bởi vì tối ngày hôm qua đã làm cho em rất hài lòng sao?” Mặt cô đỏ lên, tức giận. “Anh nói lung tung gì đấy?” “Được, được, anh đùa thôi, đừng tức giận.” Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho cô đút ăn.
“Là bởi vì anh ăn uống quá không bình thường, nên em muốn giám sát anh, ăn xong mới được phép đi làm.”
“Thật ra thì anh có ăn sáng, chỉ là lại quên mất bữa trưa, bữa tối, buổi tối mặc dù có xã giao, nhưng không ăn được, cũng không muốn ăn, lại bị mất ngủ, trước lúc ngủ phải uống rượu mới có thể ngủ.” Cô cau mày.
“Anh đã không ăn uống đầy đủ rồi lại còn uống rượu, sẽ tổn hại tới sức khoẻ thể, hãy bỏ đi.”
“Ừ, từ hôm nay sẽ không uống nữa.” Vị của Sandwich rất ngon, ăn một miếng rồi lại thêm một miếng nữa.
“Sẽ bỏ ngay sao?”
“Em nói không được, anh liền bỏ.”
Cô giễu cợt anh. “Nghe lời em vậy sao? Đối với mẹ anh cũng chưa chắc anh đã ngoan ngoãn nghe lời——” nói nửa chừng rồi dừng lại, cô cúi đầu, nĩa đùa bỡn đĩa thức ăn.
Anh chăm chú nhìn hàng lông mi mềm mịn rủ xuống của cô. Cô không thể thản nhiên khi nhắc tới mẹ của anh, anh có thể thông cảm. “Làm con của mẹ hơn 30 năm, mỗi lời của mẹ anh gần như đã thuộc lòng, lời của em mới mẻ hơn, dễ dàng nghe vào hơn.”
“Ba hoa.” Cô cười, bị anh kéo đến bên cạnh, mặt đối mặt.
“Bách Việt,“ Anh nhìn cô, rất trịnh trọng nói.”Tối hôm qua em có cảm giác hay không?”
“Tô Tế Nhân, anh trở nên sắc lang rồi đấy.” Mặt cô đỏ lên tận mang tai, bấm hông của anh.
Anh cười to. “Không, anh không hỏi tới chuyện đó, anh hỏi nơi này. . . . . .” Ngón trỏ của anh chỉ vào tim cô.”Cảm giác như thế nào?”
“Rất tốt.” Cô mím môi cười.”Nếu như anh muốn ước hẹn, em rất vui lòng tiếp nhận.”
“Như vậy thì anh muốn đến một trăm năm sau.” Bộ dáng vui vẻ của cô làm dấy lên hi vọng trong lòng anh. “Khi chúng ta ở chung cảm giác vẫn tốt như vậy, nên kết hôn đi——”
“Không cần đâu.” Cô lui về phía sau, giống như con bươm bướm, trong nháy mắt bay khỏi anh.
Anh nắm lấy vạt áo của cô. “Lần này anh sẽ bàn bạc với mẹ anh, hoàn toàn khai thông cho bà ấy, sau khi bà ấy hoàn toàn có thể tiếp nhận em, chúng ta mới nói tới hôn sự.”
“Không cần.” Cô vẫn lắc đầu.
Vẻ mặt anh đông cứng lại. “Tại sao? Em không tin là anh sẽ làm được sao?”
“Có vài người trời sinh đã không hợp, em với bà ấy chính là như vậy. Anh không cần phải miễn die]nd\\an..lqd cưỡng. Em biết rõ tâm ý của anh là được rồi, cũng không nhất quyết phải kết hôn, dù sao ở chung thôi cũng tốt mà.”
“Sau đó thì sao? Để cho em bị người khác nhìn bằng ánh mắt coi thường sao?”
“Không đâu, nếp sống xã hội bây giờ đã phóng khoáng hơn nhiều, người khác muốn sao em cũng không thèm để ý, Tiểu Lam cũng rất kiên cường, nếu chúng ta lại có con, theo họ anh cũng không sao.”
“Đứa bé theo họ ai không phải là trọng điểm, trọng điểm là em!” Anh kích động hét lên: “Anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn em được người khác gọi là Tô phu nhân, muốn mỗi sáng sớm đều được ôm em, muốn mỗi một phút mỗi một giây em đều ở bên cạnh anh, anh muốn trở thành chồng của em!”
Yêu cô, muốn sống chung với cô, ở trong sinh mệnh này cô chiếm cứ vị trí quan trong hơn cả, kết hôn khiến cho tình yêu trọn vẹn, hôn nhân chính là một phần của tình yêu, là kết cục duy nhất của tình yêu, năm đó ly hôn chỉ là bất đắc dĩ, lúc này anh sẽ không bỏ qua nữa. Người này chính là người vợ mà anh nhận định, là người bầu bạn độc nhất vô nhị của anh, không có danh phận chính là đã để cho cô chịu uất ức, anh tuyệt không chấp nhận việc này.
“Em biết kết hôn có ý nghĩa rất trọng đại đối với anh, nhưng em thật sựkhông có biện pháp.” Sự chung tình của anh, làm cô xúc động, cũng dao động, gần như đã muốn đồng ý với anh, nhưng đã kịp thời khắc chế lại.
Nói một cách thẳng thắn, cô không chấp nhận là vì anh khó có thể giải quyết được bên phía Vương Lỵ Vân, tội gì phải hao tổn tinh thần nhiều như vậy? Duy trì hiện trạng bây giờ, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào là được rồi, cô không nỡ để anh bị kẹp giữa hai người phụ nữ, anh đã từng chịu đựng rất nhiều áp lực vì cô, đổi lại cô chưa từng gánh vác chút gì cho anh, cô cam tâm tình nguyện.
Cô vòng tay ôm chặt anh, dịu dàng nói: “Em cũng yêu anh, em sẽ không sống chung với người khác đâu, chúng ta sẽ không kết hôn, ít nhất có thể ước hẹn sẽ cả đời. Bây giờ, em chỉ có thể cho anh cam kết như vậy.”
************
Nói tới nói đi, La Bách Việt vẫn kiên định, cuối cùng cô thúc giục anh đi làm, ra khỏi cửa hai người mỗi người đi một hướng.
Tô Tế Nhân buồn bực lái xe đến Mai Hoa, ở trong xe suy ngẫm lại, tại sao cô không chịu? Anh đã đảm bảo sẽ nói chuyện với mẹ, anh có lòng tin có thể làm được, cô lại không tin? Cô không phải là một người thù dai, cô đã từng gật đầu đồng ý gả cho anh, thì không phải là cô bài xích hôn nhân—— mà là sợ hãi hôn nhân sao?
Là lỗi của anh. Anh ảo não nắm chặt vô lăng, có lẽ là do anh đã quá vội vàng, chưa nói chuyện cụ thể với mẹ, đã liền vội vã muốn cô đồng ý. Chờ anh giải quyết xong bên mẹ, cộng thêm sự thành tâm của anh, lấy tình cảm để làm cô cảm động, cô cũng sẽ không cam lòng để cho con gái bị người ta bàn luận cả đời.
Nghĩ thông suốt, tâm tình lại phơi phới, thế giới lại sáng lên. Anh đi ngang qua tiệm bán hoa, hoa hải dụ màu trắng ở bên cửa phơi nắng, ánh nắng chiếu vào cánh hoa mềm mại giống như tuyết, cực giống như ánh mắt láu cá của cô. Anh vào tiệm bán hoa, mua một bó hoa hải dụ, đưa đến”Canh nghiền”, lại thêm một bó daisy, đưa đến nữ nhi vườn trẻ.
“Xin chào chủ tịch.” Cô gái đứng ở quầy bán trang sức chào đón, anh phất tay ra ý hãy để anh tự xem, quan sát dây chuyền cùng nhẫn kim cương bày trong tủ kính, không có phát hiện ánh mắt kì quái của đối phương.
“Còn có. . . . . .”
“Còn có cái gì?” Một chiếc vòng tay màu vàng khảm kim cương chiếm lấy tầm mắt của anh, tưởng tượng nó sẽ giữ chặt người kia, khóa cô lại, cứ để đàn ông khác nhìn thấy, đều hiểu đóa hoa này là anh độc chiếm——anh thở dài, còn chưa đủ, bất luận thực chất hay hình thức, anh đều muốn chiếm lấy cô triệt để.
“Chủ nhật tuần này ngài đã đính hôn rồi sao?” Giọng nói cô gái cứng ngắc.
Tô Tế Nhân sững sờ, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh người phụ nữ anh muốn hẹn ước. “Đâu có?”
“Tối hôm qua sau khi ngài rời đi, cô Nhã Hân bị nôn, là nôn nghén, phu nhân lập tức nhận định là cô ấy có con của ngài, vừa đúng lúc phóng viên cũng ở đó, phu nhân liền tuyên bố ngài và cô Nhã Hân sẽ đính hôn. . . . . .”
Anh nhíu mày, thấy bên cạnh cô gái là tờ báo, đưa tay lấy tờ báo, mở ra xem —— Trên tờ báo là tin tức anh sắp đính hôn với tựa đề chấn động.”Chưa kết hôn đã lên xe trước, bây giờ muốn mua vé bổ sung”, làm anh rất tức giận.
“Sao cậu không ngăn cản? Cậu ở hiện trường mà, vừa ——”
“Tôi không ngăn cản được, Nhã Hân bị nôn ọe nên không nói được gì hết, lão phu nhân đuổi tôi qua một bên, khống chế cả hiện trường. Sau đó tôi giải thích với phóng viên, bọn họ nói lão phu nhân là mẹ của ngài, tin tức không thể nào sai được.” Diệp Hoài văn sâu xa nói: “Ngài phải tự mình ra mặt mới có thể giải quyết.”
“Chẳng lẽ cậu có thể không đếm xỉa đến?” Tô Tế Nhân suy nghĩ một chút. “Cậu liên lạc với Nhã Hân và mẹ cô ấy tới đây, tôi sẽ đưa mẹ tôi tới, nửa giờ sau, gặp mặt ở phòng làm việc của tôi —— không, tôi sẽ gọi điện thoại trước, để thanh minh cho truyền thông, sau đó sẽ chia nhau ra đón người.”
Anh cúp điện thoại, thấp thỏm nghĩ tới La Bách Việt.
Cô đã đọc báo chưa?