Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 87: Chương 87: Nhận tổ quy tông




Bỏ đi, dù sao bây giờ cô và Mục Vân Sinh cũng chỉ là tình bạn trong sáng, có nói hay không cũng không sao, cô rất hiểu rõ bản thân mình cần gì, yêu ai, ai mới là người quan trọng nhất trong lòng cô, không cần thiết vì một chuyện quá khứ mà làm hao tổn tâm trí, mặc dù tính khí của Tần Mục rất tốt, tuy nhiên không chắc chắn sẽ chịu đựng được chuyện này.

“Hình như anh ấy không ở trong gia phả của Mục gia.” Lý Hoan Tình nói, “Khi còn nhỏ anh ấy từng sống ở nhà em.”

Lý Hoan Tình không nhiều lời, Tần Mục cũng không hỏi nhiều, ông nội hắn uống say rồi, hắn đi đưa ông nội về nhà, “Anh đưa ông nội về trước, xong rồi sẽ gọi cho em, nếu như em còn chưa về, anh sẽ tới đón em.”

“Được.” Lý Hoan Tình mỉm cười nói, lễ đính hôn cũng gần như kết thúc, người đi về cũng gần hết, trên căn bản chỉ còn thân thích của Mục gia, Cố gia thì ngoại trừ người nhà của Cố Bình An thì dường như cũng đi về gần hết.

Lúc này Lý Hoan Tình mới thấy Mục Vân Sinh.

“A Sinh.” Lý Hoan Tình bước nhanh về phía hắn, Mục Vân Sinh vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, áo khoác tùy ý khoát lên trên cánh tay, người xem ra sạch sẽ, khí chất thượng giai, vô cùng mê người, cô cảm thấy Mục Lăng là người đàn ông đeo kính thích hợp nhất mà cô từng gặp, nhã nhặn, có khí chất.

Mục Vân Sinh gật gật đầu, Lý Hoan Tình hỏi, “Anh đi đâu vậy, làm sao cũng không nhìn thấy anh.”

“Anh hơi mệt nên nghỉ ngơi ở trên lầu.” Kết quả bị một cú điện thoại gọi xuống, nếu không phải Mục Lăng nói có chuyện gấp, hắn cũng sẽ không đồng ý đi xuống.

“Không có sao chứ?”

“Không sao.”

Mục Lăng vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, “Hiện tại mọi người đều đầy đủ, khách khứa cũng đi gần hết, chỉ còn lại người Mục gia ta, tôi có chuyện muốn tuyên bố, Mục Vân Sinh là con của chú út, nhiều năm nay vẫn lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ cũng nên trở lại Mục gia, thừa dịp tôi đính hôn, ngày đại hỉ, chuyện này tùy tiện nói cho các người biết một tiếng, xem như là song hỉ lâm môn.”

Song hỉ lâm môn, Lý Hoan Tình kinh ngạc nhìn Mục Vân Sinh, nhìn lại một chút thấy người nhà họ Mục đều khiếp sợ.

E sợ ngoại trừ Mục Lăng cảm thấy song hỉ lâm môn, tất cả mọi người đều cảm thấy như bị sét đánh?

Vốn dòng chính của Mục gia chỉ có một mình Mục Lăng, bây giờ có thêm một Mục Vân Sinh, ai muốn đây?

Dòng chính Mục gia cùng chi thứ, ở việc chia gia sản thiên đại khác biệt, dòng chính có thể nhận được gia sản gấp bốn lần chi thứ, vốn chỉ có một Mục Lăng, nếu như không còn, hoặc là Mục Lăng không có dòng dõi đời sau, tài sản Mục gia đại đa số sẽ thuộc về chi thứ của Mục gia, bây giờ có thêm một Mục Vân Sinh, không chỉ có thêm một người đến chia cắt tài sản của Mục gia, mà còn có thêm một hệ người thừa kế.

Mặt Mục Vân Sinh không hề cảm xúc, tùy ý để ánh mắt mọi người rơi trên người hắn, những người này đều có quan hệ huyết thống với hắn.

Nhưng mà, bàn về tình cảm, không bằng hắn với Lục Trăn, An Tiêu có mười năm tình cảm sâu đậm, những người này đối với hắn mà nói chỉ là người xa lạ, hắn có thể nắm giữ tài sản, tài nguyên xa xa cao hơn tưởng tượng của mọi người, không thèm để ý tới ngần ấy đồ vật của Mục gia, sớm biết Mục Lăng nói chuyện này, hắn không bằng ngủ thêm một lát, tối nay cùng Lý Hoan Tình đi ngắm cảnh đêm, ha ha ăn khuya, quả thực là… Lãng phí thời gian.

“A Lăng, cậu là không phải có chỗ nào nhìn lầm chứ, chú út của cậu rời nhà nhiều năm như vậy, cậu làm sao xác định được hắn chính là con của chú út?” Mục Nguyên Bằng là người đầu tiên mở miệng nói, đứa con trai thứ hai của dòng chính Mục gia đã sớm chết rồi, bọn họ xác thực từng nghe chú út có một đứa con lưu lạc ở bên ngoài, lão thái gia cũng đi tìm, chỉ là nhiều năm như vậy, cũng không tin tức, tất cả mọi người đã cho rằng người đã sớm mất, vậy mà bỗng dưng lại xuất hiện.

Mục Lệ Ảnh nói, “Hắn thực sự là con của em út sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.