“Tần Nghị, anh không phải
là đang ngủ trên ghế salon sao, chạy đến cửa phòng này làm gì? Đây không phải
công ty anh để cho anh nửa đêm chạy đến phá phách, hù dọa Mặc Mặc!” Nghe tiếng,
Triệu Kỳ cũng chậm rãi đi ra, sắc mặt bình thường hỏi.
Cô ấy vẫn còn quan tâm
mình! Bằng không sao lại ra đây! Nhìn ngón tay thon dài của người yêu được vịn
vào bả vai mình, trong lòng Tần Nghị dạt dào cảm xúc, nhưng tai lại nghe được
cô trách hắn nửa đêm như một tên tiểu tử đi phá phách, trêu chọc Tần Mặc làm hắn
khó chịu. Hắn chỉ vào Tần Mặc, lớn tiếng trần thuật sự thật: “Mặc Mặc đã 18
tuổi, không phải trẻ con nữa!”
“Trong mắt tôi, nó vẫn
còn bé.” Triệu Kỳ rút tay về, khoanh thay trước ngực nói. Cô quan sát hắn, hắn
đang bất mãn.
Cô đã nói đúng là đúng!
Tần Nghị cũng không phát biểu thêm ý kiến.
“Được rồi, Mặc Mặc.” giải
quyết hắn xong, Triệu Kỳ quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Mặc Mặc, “Không phải
là nói đi tắm sao? Bên ngoài tối, cẩn thận một chút, đến phòng khách nhớ bật
đèn kẻo ngã.”
“Vâng.” Tần Mặc cúi người
nhận lệnh như người trong quân đội rồi chạy đi.
“Kỳ Kỳ.” Tần Nghị hậm hực
gọi tên cô, trong lòng uể oải muốn chết. Cô ấy thích tiểu nha đầu thế, tại sao
lại không có một điểm ôn nhu với hắn? Bọn họ cùng một cha mẹ sinh ra, tại sao
hắn lại thành vật thừa như thế.
“Có chuyện gì sao?” Triệu
Kỳ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.
Tần Nghị cẩn thận hỏi:
“Bọn em… còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Triệu Kỳ gật đầu,
“ngủ một hồi mà không được, liền cùng Mặc Mặc xem tivi.”
“Anh cũng không ngủ
được!” Tần Nghị hưng phấn nói.
“Tôi biết, anh vừa nói
qua.” Triệu Kỳ nhàn nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Tần Nghị
cứng đờ. Bất đắc dĩ hắn nói ra câu lý lẽ: “Nếu tất cả mọi người không ngủ được,
anh sẽ đi vào cùng xem tivi giết thời gian?”
“Có thể!” Triệu Kỳ sảng
khoái đáp ứng, “Chỉ cần anh biết điều.”
“Anh đồng ý.” Thấy cô
chấp nhận, Tần Nghị hưng phấn vô cùng, vội vàng nói: “Kỳ Kỳ thích kịch truyền
hình, anh cũng thế.”
“Tốt lắm, anh vào đi.”
Triệu Kỳ nhún vai, nhường đường cho hắn, còn không quên thêm một câu. “Nhưng
kịch này không đúng khẩu vị của anh, ngàn vạn lần anh không nên gượng gạo.”
“Không miễn cưỡng, tuyệt
đối không.” Tần Nghị sảng khoái nói, nhanh nhẹn bò lên giường. Sau đó, ánh mắt
của hắn chăm chú vào tivi, ra điều quan tâm đến thứ đang chiếu ở đó.
Đây là cái gì? Hắn nghĩ
muốn hỏi.
Phim hoạt hình? Trước mắt
hắn xuất hiện một khối tro bụi hình người, mà không, động vật? Đầu bị vá víu,
mặt có nhiều dấu vết, nó bay trên không trung biến thành một điểm đen, trong
không khí vẫn còn lởn vởn tiếng nói: “Nupakachi.”
Lúc này, Tần Mặc cũng đã
tắm xong vào. Thấy hắn ngồi trên giường chăm chú nhìn, cũng theo bò lên giường,
cười dài hỏi: “Lão đại, nguyên lai anh cũng rất thích phim “Hãy đợi đấy”
“Hãy đợi đấy” Tần Nghị
ngây ngốc hỏi? Là thế nào?
“Hiện tại bộ phim hoạt
hình này đang hot nhất mà! Anh không biết sao?” Tần Mặc mở to hai mắt, không
cách nào hiểu hắn nghĩ gì: “Vậy anh vào làm gì? Phá sao?” Phá chuyện tốt đẹp
đêm hôm của họ à.
“Anh ta nói, anh ta không
ngủ được, nghĩ muốn đi vào cùng chúng ta giết thời gian.” Triệu Kỳ mở miệng
giải thích.
“Phải không?” Tần Mặc
nghi hoặc nhìn hắn, “Nhưng, anh hơn 30 tuổi rồi, xem phim hoạt hình chả thích
hợp tí gì.”
“Chị có nói là không nên
gượng ép, anh ấy nói không hề miễn cưỡng.” Triệu Kỳ ôn hòa nói.
“Thế à?” Tần Mặc suy nghĩ
một chút, không nói gì thêm, lấy hoa quả trên bàn xuống bổ ăn, ân cần nói: “Chị
à, chị ăn đi.”
Triệu Kỳ há miệng nhận
lấy, “Mặc Mặc ngoan ngoan”
Tần Mặc quay về phía cô,
nở một nụ cười ngọt ngào, điệu bộ như một đứa trẻ làm nũng.
Thấy một màn ấm áp mùi
mẫn này, trong lòng Tần Nghị cồn cào giấm chua: “Tiểu quỷ, anh muốn ăn quả táo
kia, đưa cho anh.” Hắn lạnh lùng nói, chủ tâm dừng cái màn mùi mẫn kia lại.
“Muốn ăn anh tự mình gọt
vỏ đi.” Tần Mặc không chút nghĩ ngợi liền nói ngay lập tức. Cô chỉ phục vụ cho
người mà cô muốn thôi.
“Tiểu nha đầu.” Tần Nghị
đè thấp giọng xuống, ý đồ áp chế cô.
Triệu Kỳ chọn thời cơ
chen vào: “Tần Nghị, tự mình làm đi, cơm no áo ấm là do thân mà ra, đừng sai
người khác. Mặc Mặc là người của tôi, anh đừng có mong động đến một sợi tóc của
con bé.”
“Anh…” Cô nói đến phần
này, Tần Nghị chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hắn thuận tay lấy một con
dao gọt táo, hằn thù trút giận trên quả táo đáng thương, quả táo bị gọt không
thương tiếc, sớm đã không còn chút thịt táo nào, gần như vào trong lõi.
Buồn bã nhìn công trình
của mình, Tần Nghị quay ra lảo đảo nhìn hai người, nhìn đi nhìn lại trong tivi
thấy mấy con vật lang thang trông không hiểu hỏi: “Hai người nửa đêm không ngủ
được xem cái này?”
“Đúng vậy.” Triệu Kỳ nhìn
hắn, khóe môi nhếch lên hiện rõ sự vui vẻ: “Mặc Mặc làm ra, nói là để giảm áp
lực.”
Tần Nghị vô ngữ.
“Em thích nhìn sao?” Hắn
nuốt một ngụm nước bọt nỏi.
“Không hiểu sao.” Triệu
Kỳ tùy ý nói. “Hiểu rõ phim cho thiếu nhi thích, rất có ích cho công việc của
tôi.”
“A” Tần Nghị ngơ ngác
hỏi, nhặt lên vài miếng táo lơ ngơ bỏ vào miệng.
Tần Mặc không nói gì, mọi
thứ đã rơi vào đúng tình tiết của vở kịch.
Qua một đêm ba người cùng
xem phim, cuối cùng mơ màng ngủ. Chỉ còn lại chiếc tivi kia một mình chiến đấu
hăng hái vận động không ngừng cùng với mấy con vật nhỏ đang lang thang trong
sương mù.
Mặt
trời xuyên tầng mây, xuyên thấu rèm cửa sổ, buông một màu trắng ngà trên người
bọn họ. Từ xa nhìn lại, tựa như một ngôi nhà với ba người vô cùng hạnh phúc.