Bữa sáng ngày hôm sau,
đương nhiên là do một tay Tần Nghị làm.
Thiên lời địa lợi nhân
hòa, hơn nữa còn có sẵn tài nguyên bên người, không lợi dụng thì đúng là đứa
ngốc, huống hồ hai người phụ nữ ở đây không phải là kẻ ngốc nghếch, thậm chí
còn là một bộ óc siêu phàm.
Cơm xong, không còn nói
nhiều lời, Tần Mặc đứng lên thu dọn bát đĩa, Triệu Kỳ trở về phòng chỉnh lý phê
duyệt bản thảo, Tần Nghị không có việc gì làm, ngồi trên ghế salon hết nhìn
đông rồi lại nhìn tây. Mỗi người làm một việc, không quấy rầy nhau, hào khí hòa
hợp.
Hắn dài cổ ngắm nhìn
phòng ngủ, chỉ thấy cửa phòng vẫn đóng, Triệu Kỳ đang cúi đầu phê duyệt số
trang, tạm thời không có thời gian phát sinh chuyện gì, Tần Nghị quay lưng
thẳng tiến phòng bếp.
Trong phòng bếp, bước vào
thấy Tần Mặc đang lụi hụi với đống bát đĩa, hắn xoay người đứng dựa vào bức
tường gần cạnh.
“Hả.” Tâm cả kinh, cô
thấp giọng kêu một tiếng, nhẹ buông tay, rồi giật mình đỡ cái bát đang rơi trên
không trung.
Cuống quýt đưa tay đỡ
bát, cô trợn mắt nhìn đại ca của mình, tức giận nói: “Lão đại, ngủ rồi, ăn rồi,
sao anh chưa đi đi, vẫn còn chạy qua đây làm em sợ như thế? Em không có chọc
giận gì anh mà!”
Hắn có thể đi sao! Tần
Nghị cũng trợn mắt nhìn em gái mình. Thật vất vả mới vào được nhà này, Triệu Kỳ
không biết là quên hay sao mà ngầm đồng ý, đến bây giờ cũng chưa có đuổi, hắn đương
nhiên có thể ở bao lâu liền ở bấy nhiêu, tốt nhất là cho đến khi Kỳ Kỳ hồi tâm
chuyển ý.
Đi theo Tần Mặc tới bên
tủ chén bát, nhìn cô cất chén, hắn liền đưa tay ra, thản nhiên nói: “Tiểu nha
đầu, đưa đây.”
Tần Mặc quay đầu một góc
90 độ, sáng nhãn không rõ nhìn hắn: “Cái gì?”
“Em đừng có cho rằng giả
ngu là xong.” Tần Nghị cắn răng quát khẽ, “Trên người em thì có cái gì để anh
mưu đồ? Trừ… chìa khóa nhà Kỳ Kỳ.”
“Không cho.” Tần Mặc phản
ứng, há mồm cự tuyệt, đôi tay nhỏ bé gắt gao giữ chặt túi quần bò.
Tần Nghị đưa tay, không
phải là để lấy chìa khóa, mà là lấy từ trong túi ra xếp tiền, đỏ tươi thơm mới,
trị giá phải vài trăm liền, đưa trước mặt em mình vẫy vẫy. “Hai trăm.”
Tần Mặc lắc đầu. “Không
cho.”
Sắc mặt Tần Nghị căng
thẳng, lại lấy thêm. “Ba trăm.”
Mắt Tần Mặc chớp chớp,
tay đã run run. Ba trăm cơ đấy! Là ba trăm a! Tâm đã bắt đầu động đậy.
Nhưng suy nghĩ một chút,
cô lại lắc đầu. “Không cho.”
Tần Nghị nổi giận, đến
bên tai cô gầm nhẹ: “Tiểu nha đầu, em định chọc tức anh sao! Ba trăm, thừa để
tiêu vặt một tháng đấy.”
“Nhưng…” Tần Mặc khó khăn
nhìn hắn, “nếu nhị ca biết em đưa cho anh, chị ấy giết em mất.”
Tần Nghị trầm mặc. Tiểu
nha đầu này, ngày càng ranh ma, không biết là học ai, hiện tại đã dám đem tiền
ra đổi lấy Kỳ Kỳ trong lòng hắn. Con bé này biết rõ rằng trong lòng hắn Kỳ Kỳ
là vô giá.
Suy nghĩ một chút, hắn
lại lấy ra trong ví thêm hai trăm, nhét vào tay cô: “Được rồi, năm trăm, không
thể nhiều hơn.” Tiểu nha đầu thèm tiền ơi là tiểu nha đầu, luôn lấy tiền của
hắn làm thú vui.
“Em không ---” Tần Mặc
còn muốn cự tuyệt, Tần Nghị hình như sớm đoán được, hắn đột nhiên cười, nhưng
miệng không hề nhếch lên, đến bên cô, ghé sát vào tai, thấp giọng, âm khí dày
đặc nói hai chữ: “Cắt tiền.”
Hai chữ này đơn giản dễ
hiểu, như bùa chú đòi mạng, lệnh khiến cho thân thể Tần Mặc nhỏ xinh không tự
giác run lên.
Oán hận, cô ngưỡng mộ tên
nam nhân này, siêu cấp độc ác.
Người xấu, nắm được điểm
yếu của cô.
Bất đắc dĩ, cô thành thật
đưa hai tay dâng chìa khóa lên, “Đây ạ…”
A! Rốt cục phải dùng thủ
đoạn mới thắng. Nhưng hắn chỉ chú trọng kết quả, không chú trọng quá trình. Rất
vừa lòng, Tần Nghị tiếp nhận chìa khóa, còn tiền thì Tần Mặc tiếp nhận.
Lấy được chìa khóa trên
tay, mục đích đạt được, hắn liền lập tức trở mặt: “Em cần phải đi.”
Qua cầu rút ván! Tần Mặc
căm tức hắn.
Em khó chịu sao? Tần Nghị
đắc ý nhìn cô, cúi đầu trầm giọng nói: “Trở về nhớ kỹ cho anh, học cho tốt,.
đừng nghĩ là làm gì đấy, đời này em không có khả năng làm trò sau lưng anh đâu.
Nếu không, sang năm sẽ không học nổi đại học đâu. Hừ hừ. Hắn cười lạnh hai
tiếng, “Kêu gọi mọi người chèn ép em, cấp công việc cho em ngập đầu, để em cả
ngày thời gian ăn bánh bao cũng không có đâu.”
“Xin lỗi lão đại.” Tần
Mặc không đồng ý lời hắn, sửa lại “Em không có thi lên đại học, mà năm nay em
thi vào cao đẳng, sẽ tự bước đi."
“Trong mắt anh đều như
nhau cả!” Tần Nghị không để ý, “Dù sao em đi nhanh lên đi.” Hắn muốn cùng Kỳ Kỳ
ở riêng.
“Nhưng lão đại, hiện giờ
còn sớm. chiều em mới đi học.” Tần Mặc buồn bã nói, mắt chớp chớp nhìn hắn,
nhưng hắn cũng chằm chằm nhìn lại khiến những lời cô nói như bị nuốt trở lại
trong bụng.
Khóc không ra nước mắt,
cô đành chậm rãi trở về phòng thu thập đồ.
Theo kế hoạch, cô còn
muốn cùng nhị ca dạo phố, ăn một bữa tiệc thật lớn.
Ô ô, cô khó mà chịu được,
quần áo mới, bữa tiệc lớn! Đều bị năm trăm đồng bán đứt luôn!