“Aizzz…”
Đầu đau quá.
Chậm rãi mở hai mắt, xoa
xoa hai bên thái dương, Tần Nghị đột nhiên nhìn vào một điểm, động tác trong
tay ngừng lại.
Kỳ quái, trần nhà này sao
bố trí giống phòng Kỳ Kỳ như thế?
Quay đầu nhìn xung quanh
chút, nhưng phát hiện bài trí trong phòng, thảm trên mặt sàn màu sắc, hoa văn,
thậm chí chăn hắn đắp trên người cũng giống đồ trong phòng Kỳ Kỳ!
Nơi này là nơi nào? Thật
là quỷ dị!
Hắn nhớ rõ ràng… đêm qua,
hắn chạy đến văn phòng Hồng, kêu rống hơn nửa ngày, cuối cùng hắn vét sạch rượu
trong tủ ra… Sau đó… sau đó… Không nhớ nữa.
Trời, Hồng đâu?
Nhanh chóng vén chăn nhảy
xuống giường.
Vừa lúc đó, cửa phòng có
người đẩy nhẹ nhàn ra.
“Dậy rồi!”
Thanh âm quen thuộc thản
nhiên truyền đến.
Kỳ Kỳ!
Tần Nghị hưng phấn nghĩ,
nhanh chóng quay đầu lại.
Một thân màu trắng, tóc
dài chạm vai, không phải Triệu Kỳ là ai?
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị hưng
phấn chạy tới.
“Chậm chút!” Triệu Kỳ chỉ
tay, lạnh lùng nói, “Anh mặc đồ lên đã.”
Tần Nghị cúi đầu, lúc này
mới phát hiện mình trần như nhộng.
Không tự chủ được rùng
mình một cái. Lạnh quá!
Nhanh chóng chui lại vào
chăn, quấn chặt lại.
Lại ngẩng đầu, nhìn về
phía người trong lòng mình, hắn nhỏ giọng kêu lên: “Kỳ Kỳ.”
Ánh mắt giống như con chó
nhỏ đáng thương.
“Hả?” Người trước cửa bố
thí cho hắn một cái liếc mắt.
“Anh… vì sao lại ở đây?”
Tần Nghị cẩn thận hỏi.
Hắn nhớ rõ, một khắc
trước rõ ràng hắn đang ở văn phòng Hàn Quân Hồng uống rượu!
“Anh uống rượu với Hàn
Quân Hồng tới say xỉn, khóc hô cần tới chỗ tôi, hắn không còn cách nào, lại lo
lắng cho anh nên lái xe đưa anh tới.” Triệu Kỳ nói xong vung tay lên, “Mỗi lần
uống say là lại như thế.”
“Ách…” Tần Nghị mở miệng.
Hắn đương nhiên nhớ rõ.
Vừa rồi nằm mơ còn thấy trong đầu có hình ảnh rất sống động.
Bất quá, có thể mượn say
khướt vào phòng cô, cũng đáng giá!
Triệu Kỳ thế nào lại
không biết lòng hắn nghĩ gì. Chỉ cần nhìn cái mặt tươi cười ngây ngốc đang hề
hề của hắn là đủ hiểu hết thảy.
“Tỉnh rồi thì mau về! Hàn
Quân Hồng trước lúc về dặn tôi, khi anh tỉnh thì tới công ty có chút chuyện,
anh ấy muốn cùng anh thảo luận.” Đem một bộ quần áo sạch sẽ ném lên giường,
Triệu Kỳ chậm chạp nói.
“Ừm..” Tần Nghị vươn tay
ra, mặc đồ vào.
Mặc chỉnh tề, hắn nhanh
chóng nhảy xuống giường, tới gần nhìn Triệu Kỳ lạnh lùng của hắn, lấy lòng hỏi:
“Kỳ Kỳ, em muốn ăn cơm không?”
Triệu Kỳ lắc đầu.
“Anh nấu cho em ăn! Ăn
xong chúng ta cùng đi gặp Hồng!” Tần Nghị tâm trạng hưng phấn nói.
“Đây là điều kiện trao
đổi sao?” Triệu Kỳ liếc hắn.
“Cứ cho là thế đi!” Tần
Nghị vui tươi hớn hở.
Cô đồng ý!
"Dù sao em cũng có
thể đi gặp Thanh Thanh, cô ấy đang làm ở công ty Hồng đấy!" Hồng, thực xin
lỗi, vì hạnh phúc của anh hem, xin lợi dụng Thanh Thanh của cậu một lần !
"Ưm..
được rồi!" Triệu Kỳ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Anh đi rửa mặt đi, tôi đi chờ cơm."