Sáng sớm.
“A a a a a a a
--------------“
Tiếng thét chói tai mở
màn một ngày mới.
“Aizzz! Phiền muốn chết!”
Chui tròn trong đống chăn gối, nam nhân buồn bực hừ một tiếng, càng kéo chăn
che kín đầu hơn, tiếp tục ngủ tiếp.
Đêm qua hắn làm gì vậy?
Mệt chết đi được, lưng đau, giống như lao động nặng nhọc vậy
Buổi sáng hôm nay hắn
muốn ngủ bù a.
Bất quá…
Man mát, mềm mềm, trong
tay như có gối ôm….
Hắn ngủ chưa bao giờ dùng
gối ôm!
Đó là
----------------------------
Đột nhiên ngồi phắt dậy,
hai mắt giống như hai đèn pha ô tô nhìn hai thân thể trần trụi gắt gao quấn lại
một chỗ, nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng.
Hơn nữa, thân mình trắng
như tuyết đang gọn trong lòng hắn, hai chân cùng dây dưa một chỗ với hắn…
Sao sao sao… Sao lại thế
này? Vì sao? Vì sao hắn và Triệu Kỳ không có mặc gì, nằm trên giường cùng nhau?
Bọn họ… bọn họ đã làm
chuyện gì không tốt sao?
“Quả nhiên, rượu say loạn
tính.”. Kế sau tiếng thét chói tai, một thanh âm đùa cợt vang lên.
Tần Nghị ngẩng đầu, nhìn
Hàn Quân Hồng đang cười cợt nhả.
Trong mắt hắn, lóe lên ý
nghĩ “Tôi biết mà.”
“Đã xảy ra chuyện gì?
Sáng sớm có chuyện gì kêu loạn lên?”
Theo sát phía sau, Tần
lão gia – người điều hành Tần thị mang theo một đám cấp dưới hùng hổ tới.
Đám sinh viên nhanh chóng
tránh đường cho ông đi vào.
Đi vào cửa phòng, nhìn
thấy một màn cảnh tượng trên giường, sớm gặp qua bao sóng gió nhưng đối mặt với
cảnh tượng này của cháu nội, Tần lão gia không khỏi choáng váng.
“Tần Nghị, cháu….” Tần
lão gia giơ tay lên, nói không ra lời.
“Ông nội…” Tần Nghị ôm
chăn, không tìm được lời nào để nói.
“A…” Triệu Kỳ ở trên
giường tỉnh lại, mở mắt ra, đối diện với sự việc.
“Ba, tiểu Nghị đã dậy
chưa? Chúng con có quà sinh nhật muốn tặng cho cháu!” Ba mẹ Tần Nghị ôm một túi
quà cực lớn hứng thú chạy tới.
Sau đó, choáng váng.
“Tần tiên sinh, hôm qua
con gái tôi ở khách sạn của ngài, chưa có về nhà. Sáng nay chúng tôi có việc
qua đây, thuận tiện muốn đón cháu về luôn. Xin hỏi cháu nó đang ở đâu ạ?” Ngay
cả người không có khả năng xuất hiện nhất cũng đã tới – Ba mẹ Triệu Kỳ, thật
không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì, những người đáng quý đều tụ về một
chỗ.
“Trời ơi!”
Cuối cùng hiểu được điều
gì xảy ra, Triệu Kỳ kéo chăn che đầu, chỉ lưu lại một tiếng rên rỉ.
“Ông trời ơi….” Mẹ Triệu
Kỳ rốt cuộc kịp phản ứng, ngã nhào vào lòng chồng mình. “A a a a a a a
a---------------“. Mẹ Tần Nghị bịt lỗ tai há mồm kêu to.
“Im lặng!” Nhìn đám người
làm loạn, im lặng hồi lâu Tần lão gia đột nhiên hét lớn một tiếng, uy nghiêm
ngay lập tức có tác dụng.
Đám đông ồn ào lập tức
yên lặng, mọi người tập trung toàn bộ tầm mắt vào Tần lão gia đang giận dữ.
“Chuyện đã tới nước này,
không còn gì để nói. Cháu của ta thừa dịp uống quá nhiều đã chiếm tiện nghi
thiên kim tiểu thư, là do chúng ta dạy cháu không đúng. Việc đã đến nước này,
không thể thay đổi được nữa, mời Triệu tiên sinh đồng ý chúng ta cầu hôn, cho
bọn nhỏ kết hôn đi!” Tần lão gia hướng vẻ mặt nghiêm túc về ba Triệu Kỳ, vạn
phần áy náy nói.
“Chính là… Tiểu Kỳ mới 17
tuổi, còn đang vị thành niên!” mẹ Triệu Kỳ thì thào nói nhỏ.
Những ánh mắt trách móc
nhìn Tần Nghị đang dại đi.
“Vậy đính hôn đi! Chờ bọn
nhỏ nuôi dưỡng tình cảm vợ chồng trước, chờ thời cơ chín muồi kết hôn không
muộn.” Tần lão gia hạ quyết định!