“1101, 1102, 1103… 1103.
Đúng rồi, chính chỗ này!”
Nhìn thấy tấm biển 1103,
nghiêng ngả lảo đảo đi tới, thuận tay mở đèn lên, thân người đang nằm giữa
giường lớn lộ ra dưới ánh đèn.
“A……….”
Thình lình có ánh sáng
khiến người ở trên giường không thể thích ứng. Cô kéo cao chăn, che mắt, cuộn
tròn trong chăn.
Nhìn thấy thân ảnh cuộn
tròn trong chăn kia, khóe miệng Tần Nghị nổi lên một ý cười ngây ngốc.
Chậm rãi bước tới ngồi
xuống đầu giường, hắn nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo chăn đang che
mặt cô xuống.
“Không muốn -----“ người
trên giường khẽ mở miệng, bật ra một tiếng rên khe khẽ, giơ tay che khuất ánh
sáng.
Tần Nghị chậm rãi kéo tay
cô xuống, dùng bàn tay mình che ánh sáng cho cô, tay còn lại vén tóc cô, nhìn
ngắm dung nhan.
Mái tóc đen ngắn, sờ lên
thấy trơn mềm làm hắn ngay lập tức có cảm giác yêu đương, không tự chủ được ôm
cô chặt trong tay, không buông ra.
“Ân…”
Trên giường, cô nhíu nhíu
mày, môi mỏng khẽ bật ra tiếng hừ, thân thể hơi nhúc nhích, muốn ngủ cũng không
an ổn.
Nhìn cô nhếch môi, ngũ
quan nhíu chặt, giống như buồn rầu điều gì.
Buồn rầu cái gì đây? Tần
Nghị nghĩ không ra.
Không tự chủ được vươn
tay ra, vuốt ve mi mắt cô.
Da của cô ấy thật mịn
màng!
Trong chốc lát tiếp xúc
với trán của cô, một luồng điện như chạy khắp thân mình.
Giống như ma nhập, tay
hắn không tự chủ được theo trán của cô chậm rãi trượt xuống chỗ mũi, rồi đến
mặt, đến môi…
Dần dần, hắn bắt đầu cảm
thấy miệng lưỡi khô đắng, cỗ nhiệt mỗi lúc một nóng hướng nửa người dưới mà đi.
Dục hỏa ngủ say hai mươi
năm rốt cuộc hừng hực bốc cháy lên.
Tới thật đúng là… Tần
Nghị dở khóc dở cười.
Chính là… không được!
Nhanh chóng thu tay về.
Nếu hắn làm như vậy thì
thật tiểu nhân! Hơn nữa nếu Kỳ Kỳ biết trong đầu hắn giờ nghĩ gì thì chắc chắn
sẽ đem ánh mắt lạnh lùng ra giết chết hắn!
Nhưng là….
Lời trêu chọc của Hàn
Quân Hồng như vọng lại bên tai: “Tôi xem, lễ vật gì cũng thua kém Triệu Kỳ.
Không bằng, khuya hôm nay cậu đem cô bé ăn đi! Coi như là phá hai mươi năm cậu
giữ thân đồng tử. (Bé trai. =)) ) Phải biết rằng, nam nhân đã 20 tuổi mà không
có biết qua tư vị nữ nhân, thật đáng khinh thường!”
Chỉ một câu này, trong
lòng cùng nửa thân dưới đều động!
Nhưng ------- Không nên,
không nên, thật sự không được!
Lắc lắc đầu, đem đống suy
nghĩ kia bỏ ra.
"Ưm..." Trong
khi ngủ say Triệu Kỳ lại cựa quậy, vén chăn lộ ra, lộ ra áo ngủ màu trắng tinh
tế, chiếc cổ trắng ngần cùng bờ vai lộ ra dưới ánh đèn, lại còn nhìn thấy thấp
thoáng rãnh giữa cặp tuyết lê, như ẩn như hiện, hình thành nên một sức hấp dẫn
hiệu quả.
Lý trí nháy mắt biến mất,
cảm giác say xông lên toàn thân, công chiếm đại não.
Tần Nghị thuận theo khát
vọng tâm linh, cúi xuống, hôn lên môi của cô.
“Ô….”
Đùng!
Cảm nhận được sự kỳ quái,
Triệu Kỳ vung tay đẩy hắn ra.
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị đau mặt
khẽ gọi.
Đuổi muỗi đáng ghét xong,
Triệu Kỳ trở thân mình, say sưa ngủ tiếp, mặc kệ tiếng kêu của hắn – cô nghĩ là
tiếng tạp âm.
Phát hiện Triệu Kỳ quay
lưng lại với mình tiếp tục ngủ say, căn bản không ý thức được chuyện gì xảy ra.
Bị hắn hôn qua, môi mỏng
đỏ au, giống như một viên ô mai ướt át quyến rũ, mê hoặc.
Dưới bụng phình to, nóng
rực…
Nhất thời bên dưới không
chịu nổi, hắn cả gan cúi xuống, bất quá lần này cẩn thận hơn.
Nhẹ nhàng liếm lấy môi
của cô, chậm rãi mút hôn, cắn nhẹ, tinh tế thưởng thức sự ngọt ngào.
Nụ hôn của hắn dời dần từ
môi nàng tới vành tai, hai mái, cổ, rồi sau đó….
Bản năng dục vọng nguyên
thủy của nam giới trỗi dậy, hai tay hắn không có nhàn rỗi, tham lam cởi dần
chiếc áo ngủ duy nhất trên cơ thể cô, thân thể này thật tuyệt mĩ….
Trong cơn ngủ say, Triệu
Kỳ đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, giống như hàng trăm con kiến
bò.
Hơn nữa, lập tức, một vật
thể ấm áp trùm lên cơ thể mình, gia tăng áp lực khiến cô không thở nổi.
Cố gắng mở mi mắt ra,
sương mù…. Ánh mắt bắt gặp người đang úp sấp trên mình.
Tần Nghị?
Mắt lập tức mở to, cô há
hốc mồm, vừa muốn nói chuyện đã bị hắn bịt miệng bằng một nụ hôn.
Thấy cô đột nhiên tỉnh
lại, phản ứng đầu tiên của Tần Nghị là bịt miệng cô lại.
Có thể lường trước được,
nếu cô thật sự đang tỉnh lại, chứng kiến bộ dạng hai người….
Bị cô châm chọc không
phải điều hắn sợ, nhưng hiện tại, chuyện trước mắt quan trọng hơn, hắn không
thể bí quá hóa liều.
“Kỳ Kỳ, thực xin lỗi, anh
thích em.” Môi khẽ lướt qua bên tai cô, nhẹ nhàng nói.
Hắn làm sao vậy? Vì sao
đổ mồ hôi dữ thế, sao lại có vẻ thống khổ như vậy?
Hơn nữa, câu hắn vừa nói
là có ý gì?
Hắn… thích cô? Cô không
nghe nhầm chứ?
Triệu Kỳ đang mê man nhìn
người nam nhân, cực lực muốn hiểu rõ ý nghĩa.
Đúng rồi! Cuối cùng là
chuyện gì xảy ra? Hắn vì sao trên giường của cô?
Còn chưa kịp nghĩ xong,
đỉnh đầu đã nghe tiếng thở dốc, Tần Nghị bị dục vọng lấn át.
“A--------------.”
Nửa thân dưới thình lình
đau nhói, bị xâm nhập bất ngờ không có chuẩn bị, Triệu Kỳ không tự nhủ được
phát ra tiếng thét chói tai, đau đớn.
Thần trí khôi phục trong
cô, cô trừng mắt, căm tức nhìn nam nhân đang ra sức trên thân cô.
Người kia, hắn… Hắn…!
Giờ này khắc này, cô có
ngốc cũng biết nam nhân này đang làm gì với mình, cũng hiểu được vừa rồi hắn
nói câu kia là có ý gì.
“Tần Nghị, anh….”
“Kỳ Kỳ, em, là quà sinh
nhật tuyệt vời nhất!”, Khẽ vươn tay, hắn nắm chặt ga trải giường, cúi xuống hôn
lên thân thể cô, lên đôi môi cô, giọng nói trầm khàn.
Qùa sinh nhật? Triệu Kỳ
nghe rõ ba chữ này.
Nhưng cô muốn hỏi thật
nhiều, chỉ có điều vô lực.
Bởi vì, lập tức, cô bị
hắn dẫn dắt, lôi cuốn vào những đợt sóng thủy triều cứ thế cuốn lên cao mãi….